Cả hai thức dậy lúc sáu giờ sáng, sau khi vệ sinh cá nhân Mục Quán Phi đã tiến hành thay băng và kiểm tra vết thương cho Tịch Băng, xong rồi mới ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Sau đó, Mục Quán Phi đi làm thủ tục xuất viện, mọi thứ đều hoàn thành mới quay lại phòng bệnh.
“Về thôi em.”
“Dạ.”
Tịch Băng đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm lấy áo khoác mặc vào nhưng một tay có phần khó khăn.
Thấy thế, dĩ nhiên một người chu đáo như Mục Quán Phi sẽ giúp đỡ bạn gái.
Lúc này, suy nghĩ của Tịch Băng lại tối đen như mực, lẩm nhẩm: “Biết vậy khi nãy mình mặc áo lót thay vì miếng dán.”
Mục Quán Phi không nghe rõ ràng, cái gì mặc? Cái gì dán?
Anh nhíu mày, hỏi: “Em nói gì?”
Tịch Băng mỉm cười giả trân, trả lời: “Ờ...không có gì.”
Sau đó, Mục Quán Phi xem xét kỹ lưỡng và cầm lấy túi đồ của cô nhanh chân bước ra mở cửa.
Rời khỏi phòng, cả hai đi ngang hàng với nhau, Tịch Băng xụ mặt hậm hực cố tình đi chậm, nếu Mục Quán Phi không để ý sẽ bỏ rơi cô một đoạn rất xa.
“Băng, chân của em có vấn đề phải không?”
Bình thường anh thấy Tịch Băng đi đứng và phản ứng rất nhanh nhẹn, nhưng sao hôm nay thật lạ, chẳng lẽ cô lưu luyến với bệnh viện?
Tịch Băng dừng hẳn bước chân, nghiêm túc hỏi: “Sao không nắm tay? Anh sợ mấy cô gái trong bệnh viện biết anh đã có bạn gái hay sao?”
Mục Quán Phi đỡ trán bất lực, sau đó chuyển đổi túi đồ sang tay bên phải, không những nắm lấy anh còn đan xen từng ngón tay vào nhau.
Nâng bàn tay đang kết chặt lên cao, hỏi: “Được chưa?”
Tịch Băng lườm anh một cái, giận dỗi quay ngoắt sang hướng khác, tuyệt nhiên im lặng, nghĩ trong lòng: “Chuyện gì cũng phải để nhắc nhở.”
“Nhanh lên, một lát nắng gắt thì em đừng có than thở.”
Lúc này, thang máy phía trước bất ngờ mở ra và Thẩm Khuynh xuất hiện.
Cô ta búi gọn phần đuôi tóc ở phía sau, mặc chiếc đầm màu trắng vừa nhẹ nhàng vừa thanh lịch, kín đáo.
Cô ta bước tới tiến gần, nhìn chầm chầm vào đôi tay của cả hai, xong rồi nhìn lên Mục Quán Phi, hỏi: “Anh đưa Tịch tiểu thư về à?”
“Ừ.”
Mục Quán Phi lịch sự trả lời, nhưng cũng lén lút nhìn xuống Tịch Băng, xem thái độ của cô lúc này thế nào.
“Cô Tịch, chuyện gì cũng có thể giải quyết, sau này đừng tiêu cực như thế.”
“Cảm ơn chị!”
Mục Quán Phi lên tiếng: “Chúng tôi xin phép đi trước.”
Thẩm Khuynh cười nhẹ gật đầu, nụ cười che giấu cơn tức cơn ghen lồng lộn trong lòng.
Tịch Băng thích anh sáu năm, còn cô, cô thích anh mười năm, vậy tại sao tình cảm này không được đáp lại?
Hôm qua cô hỏi, Tịch Băng có phải là người yêu của anh hay không, anh trả lời là phải.
Thế nhưng, Thẩm Khuynh cô luôn hy vọng điều đó chỉ là anh đang cố tình lừa gạt và lấy lý do từ chối tình cảm.
Nhưng không, cả ngày anh chạy lên chạy xuống với Tịch Băng, nhờ y tá trông giúp những lúc anh bận, đêm qua cả hai còn ngủ chung một phòng.
Thẩm Khuynh xoay người, dõi mắt nhìn theo Mục Quán Phi và Tịch Tăng đang tay trong tay tung tăng rời đi, cử chỉ thân mật chỉ có thể dành cho người yêu hoặc vợ, hết nắm tay rồi ôm eo âu yếm.
...°°°----------------°°°...
Buổi tối, Kỷ San tan làm lập tức đến thăm Tịch Băng.
Lúc này, trong căn hộ cao cấp chỉ có cả hai, bà Lâm Nhã sau khi ăn tối đã sang căn hộ của Tịch Chi chơi với cháu ngoại và bà Châu.
Bà dự định ở đây đến khi vết thương trên tay của cô ổn định, có thể tự mình sinh hoạt.
Thật may, chồng sau của bà là một người tâm lý và hiểu chuyện, con trai chung cũng lớn nên yên tâm phần nào và còn có chị gái cùng ba chăm sóc.
Kỷ San vừa ăn trái cây, vừa hỏi: “Bạn trai của cậu không đến sao?”
“Anh ấy bận trực, lúc chiều có đến thay băng cho mình và hôm nay cũng đã xin nghỉ bữa sáng.”
Tịch Băng vô cùng thông cảm và tôn trọng công việc của Mục Quán Phi, chứ không hề trách móc anh vô tâm hay hờ hợt.
Đó là ước mơ lớn nhất, anh phải nổ lực rất nhiều mới có được thành tựu hôm nay.
“Mà nè, cậu làm sao thì làm, là con gái phải biết giữ mình.”
Đang ăn trái cây ngon lành, Tịch Băng muốn mắc nghẹn với lời dặn dò của Kỷ San.
Nếu anh và Kỷ San quen nhau, chắc cả hai sẽ đợi đến đêm động phòng.
“Cậu lạc hậu quá San San, tình cảm đủ lớn, tìm hiểu đủ kỹ thì tiến đến thôi.
Với lại, mình và anh ấy nghiêm túc trong mối quan hệ, thế nên phải trải nghiệm để biết có hòa hợp với nhau về chuyện đó hay không.”
“Cậu không sợ Mục Quán Phi quất ngựa truy phong à?”
“Mình biết tính cách của anh ấy, nên không sợ.”
Tịch Băng đã khẳng định Mục Quán Phi là người đàn ông của đời mình, thậm chí còn muốn anh dọn đến sống chung, nhưng người nào đó không đồng ý.
Nếu anh có ý định “Quất ngựa truy phong” thì chắc có lẽ sẽ không giữ mình khi cô chủ động mời gọi, và cũng chẳng có chuyện từ chối cô suốt sáu năm.
Bấy nhiêu đó thôi, chứng minh anh không phải tra nam.
“Thẩm Khuynh gì đó hình như rất thích bạn trai của cậu, cả hai còn làm việc chung chỗ, thời gian tiếp xúc chắc chắn nhiều hơn với cậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó Tịch Băng.”
Vấn đề đó Tịch Băng đã suy nghĩ đến và cũng có đôi chút bất an.
Thế nhưng, cô tự tin bản thân của mình đẹp hơn Thẩm Khuynh, còn trẻ hơn cô ta năm tuổi.
“Mình quản anh ấy chặt hơn một tí.”.