Trước lời nhắc nhở của Kỷ San, Tịch Băng quyết định quản thúc Mục Quán Phi nghiêm ngặt.
Thế nên, sau khi cô ấy ra về, cô lập tức gọi video call với anh.
[Anh nghe.]
“Anh đang ở đâu?”
Phần loa phát ra âm thanh giọng cười trầm thấp, sau đó tiếng nói: [Anh ở bệnh viện chứ ở đâu? Không thấy sao?]
“Ý em là anh ở chỗ nào á?”
[Ngoài hành lang, có gì không?]
Tịch Băng lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em muốn công khai.”
[Chúng ta đang công khai mà.]
“Vậy anh đăng ảnh của em lên tài khoản của anh đi.”
Mục Quán Phi nhíu mày rõ ràng, Tịch Băng dĩ nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt của anh đang thay đổi, khó chịu hỏi lại: “Như vậy là công khai à?”
Tài khoản Instagram hay Weibo của cô đều có lượt theo dõi khá cao, mọi người biết đến Tịch Băng bởi do cô là nhị tiểu thư Tịch Gia và có vẻ bề ngoài xinh xắn, gu thời trang vô cùng ấn tượng và sành điệu, thậm chí ngưỡng mộ thành tích học tập lẫn công việc, cuộc sống sang chảnh hiện tại.
Thế nên, anh thực sự áp lực khi đặt lên bàn cân với cô.
“Sao anh im lặng?”
[Băng à, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, anh không thích ồn ào hay bị mọi người bàn tán quá nhiều.]
Lúc này, đến lượt Tịch Băng im lặng và thái độ không còn vui vẻ, chẳng thèm nhìn vào màn hình điện thoại mặc dù chính cô là người gọi đến.
[Anh vẫn chưa nói với ba mẹ.]
“Được rồi, em không ép anh.
Vậy nha, em ngủ đây.”
Tịch Băng dứt khoát bấm tắt cuộc gọi, quẳng điện thoại sang một bên, hậm hực nằm xuống dưới giường.
“Sao cứ tự ti về bản thân, anh ấy không có soi gương hay sao, là bác sĩ mà mắt có vấn đề à?”
“Hừm! Anh ấy làm bác sĩ mà cứ nghĩ bản thân của mình bất tài vô dụng, nhưng như vậy thì đã sao, mình yêu là được rồi.”
“Mục Quán Phi, tôi tức anh lắm rồi đấy.”
Ting.
Điện thoại của Tịch Băng phát ra âm thanh thông báo tin nhắn, cô cầm lấy lên xem, chính là Mục Quán Phi gửi đến, nội dung: [Giận anh hả?]
Tịch Băng giận dỗi, soạn tin gửi lại: “Phải đó, giận anh.”
Ting.
[Chủ nhật anh dẫn em về ra mắt ba mẹ của anh, nha Băng?]
Nhận được dòng tin nhắn phản hồi từ đối phương, Tịch Băng bất ngờ lập tức bật người ngồi dậy, thần sắc lúc này trở nên tươi tỉnh hơn hẳn.
Sau đó, cô cười tủm tỉm, nhanh chóng soạn tin gửi lại: “Anh năn nỉ thì được.”
Ting.
[Năn nỉ.]
Lúc này, Tịch Băng bật cười thành tiếng, sắc mặt ngập tràn hạnh phúc, soạn tin: “Nhớ em không?”
[Nhớ, em đang làm gì?]
...----------------...
Như cả hai đã dự tính trước đó, chủ nhật Mục Quán Phi sang đón Tịch Băng và dẫn về nhà ra mắt ông bà Mục.
Ba anh và cô có chút thân quen do từng làm việc, ông ấy chỉ vừa nghỉ việc tầm ba tháng nay.
Đến nhà, Tịch Băng xuống xe lập tức chỉnh lại chiếc váy, Mục Quán Phi xoay sang mở móc khóa mũ bảo hiểm giúp cô và cầm lấy, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt.
Sau đó, cả hai đi vào trong nhà.
Lúc này, ông bà Mục đã ngồi ở bên trong trông ngóng.
“Ba mẹ.”
“Chào hai bác ạ!”
Lúc trước, ông Mục gặp Tịch Băng đều cúi đầu hành lễ, do thân phận của cô cao quý còn ông chỉ là nhân viên bình thường.
Nhiều lần Tịch Băng góp ý do biết rõ ông Mục là ba anh, người cô đang theo đuổi.
Thế nhưng, ông vẫn như vậy, cuối cùng cô cũng bó tay.
Và mỗi lần như thế, cô đều gật đầu và lễ phép chào hỏi đối lại.
“Bác trai, bác đừng gọi con là tiểu thư hay giám đốc nữa nhé, con thực sự ngại.”
Ông Mục khẽ cười, biết rõ Tịch Băng dám ăn dám nói, mạnh dạn hơn người và ngay cả Tịch Chi cũng vậy.
“Vậy bác gọi con là tiểu Băng nhé?”
“Dạ!”
Tịch Băng mỉm cười gật đầu, lần đầu ra mắt gia đình người yêu nhưng cô không lo lắng hay sợ sệt điều gì, tự tin vô cùng.
Lúc này, bà Mục mềm mỏng lên tiếng: “Hai đứa ngồi đi, định đứng luôn à?”
Đột nhiên, Tịch Băng phủi bỏ bàn tay của Mục Quán Phi, sau đó cầm lấy hai túi quà cô đã chuẩn bị trước đó từ tay của anh, mang đến tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bà Mục.
“Con nghe anh Phi nói bác thích uống trà nên mua tặng bác, còn đây là khăn choàng cổ, lần đầu nên con không biết bác thích màu gì, nên con chọn theo con thích ạ!”
Tịch Băng cực kỳ thật lòng nhưng đâu có nhiều chút lấy lòng mẹ chồng tương lai, đến Mục Quán Phi nghe thấy còn buồn cười.
Bởi vậy, đâu phải cứ tiểu thư danh giá là chảnh chọe, tiếp xúc với cô và Tịch Chi, anh cảm thấy suy nghĩ đó thật đáng trách.
Cô đến bên anh lúc sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu, anh nên trân trọng chứ không phải là tự ti.
“Tiểu Băng, con đến chơi được rồi, quà cáp bác ngại.”
Rồi, cô hiểu tính tình của Mục Quán Phi giống ai rồi, chính xác là hội tụ từ ông bà Mục.
Hôm trước, cô bảo anh lấy xe của cô đi làm đỡ phải mưa gió, nhưng anh một mực không nghe, ngại điều này sợ điều kia.
Giấu suy nghĩ đó trong lòng, Tịch Băng mỉm cười khả ái, trả lời: “Không ạ, con rất thích mua sắm cho người thân, nên bác không được ngại.”
Tịch Băng nói ra câu nào, bà Mục hài lòng đến đó.
Hai hôm trước Mục Quán Phi thông báo cuối tuần dẫn Tịch Băng về nhà, khiến bà mất ngủ hai đêm liền bởi do lo lắng.
“Hai đứa đói chưa, vào trong ăn tối nha, bác đã chuẩn bị rất nhiều món.”
Mục Quán Phi và Tịch Băng cùng lúc gật đầu, mọi người đều đứng lên, khi anh vừa đặt tay lên eo của cô thì cô đã bỏ đi trước cùng bà Mục, khiến anh không kịp thu lại.
“Bác gái, con không biết nấu ăn, hôm nào bác rảnh, bác dạy cho con nha?”
“Con muốn học món nào?”
Tịch Băng cắn môi có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó thành thật trả lời: “Món anh Phi thích ăn ạ.”.