Sáng hôm sau, Mục Quán Phi đến sớm đưa Tịch Băng tới tập đoàn Tịch Thị rồi anh cũng đi làm.
Sẵn tiện mang ít quần áo để có khi ngủ lại, điều đó làm cô rất hào hứng và mong chờ.
“Đi được rồi.”
Mục Quán Phi nhìn ngắm từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt tập trung vào đôi giày gót nhọn 12 centimet của Tịch Băng, nhíu mày hỏi: “Băng, em không sợ té à?”
Cô bật cười nghiêng ngã, trả lời: “Em còn nhiều đôi cao hơn nữa, bình thường mà.”
Lúc trước khi cô đến tìm anh, nhìn xuống dưới chân mà anh toát mồ hôi lo lắng cho cô, nhưng lúc đó làm gì dám thể hiện sự quan tâm rõ ràng.
“Thay đôi năm phân hoặc bảy phân đi, nhìn đáng sợ quá.”
“Người ta mặc vest mà, phải cao mới đẹp.”
“Có bạn trai rồi, không cần đẹp đâu, an toàn là trên hết.”
Haha.
Tịch Băng bám lấy người anh bật cười.
Mục Quán Phi cũng có một mặt dễ thương như thế sao?
“Có cái gì mắc cười đâu, nhanh lên, sắp trễ giờ rồi.”
“Em mang quen nên không sao, đi thôi.”
Tịch Băng vừa cười vừa kéo cánh tay của Mục Quán Phi bước đi, nhưng anh cứ tập trung nhìn xuống, sau đó lên tiếng: “Em lấy chìa khóa xe chưa?”
“Sao?”
Mục Quán Phi hắng giọng, trả lời: “Xe ô tô của em.”
“Vẫn chưa, để em vào lấy.”
Tịch Băng nhanh chóng chạy đi, quay ngược vào phòng của mình.
Mục Quán Phi nhìn theo mà thắt ruột từng cơn, con gái đúng thật biết cách hành hạ bản thân.
Lên xe, Tịch Băng ngồi ghế phụ nhìn sang anh mà cứ cười mãi, khiến người bên cạnh khó chịu vô cùng.
“Lúc đau chân hay trật chân thì đừng có than với anh.”
“Anh vừa là bạn trai, vừa là bác sĩ, không than với anh thì với ai bây giờ?”
“Anh bắt em mang hay sao?”
Haha.
Tịch Băng cười lớn, không còn giữ hình tượng nghiêm túc và kiêu hãnh của một giám đốc.
Chiếc xe ô tô dùng hẳn trước cổng tập đoàn, sắc mặt của Mục Quán Phi không thể khó chịu hơn được nữa, nhưng vẫn xuống xe vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho Tịch Băng.
“Anh không cần đến đón em đâu, em về cùng Kỷ San.”
“Ừ.”
Tịch Băng câu lấy cổ anh, rướm người tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào ở môi, rầu rĩ hỏi: “Tối nay anh lại trực?”
“Ừ.”
Tịch Băng nũng nịu, nhăn nhó nói: “Lúc rảnh phải nhắn tin cho em, nếu không em sẽ nhớ anh.”
“Ừ.“
Cô bật cười, đưa tay xoa xoa da mặt đang căng cứng của anh, nhõng nhẽo nói: “Nói một câu ngọt ngào đi~”
“Yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”
...°°°----------------°°°...
Buổi tối.
Ting.
[Băng, gọi video call lại cho anh.]
Tịch Băng đang ngồi làm việc, bỗng dưng nhận được thông báo tin nhắn, cô mở khóa điện thoại lên xem thì thấy Mục Quán Phi gửi đến, nhưng nội dung thế này có phải rất kỳ lạ không?
Cô nhíu mày, nghe lời bấm gọi video call cho anh.
[Anh nghe đây Băng, đã ăn tối chưa?]
Chỉ vài giây ngắn ngủi Mục Quán Phi đã bấm nghe máy, khi khẩu hình miệng của cô vừa mở ra thì đã bị anh chặn đứng, quan sát thì thấy anh đang ở căng tin bệnh viện.
“Em ăn rồi.”
[Em tự nấu hay mua đồ bên ngoài?]
“Em...”
Đột nhiên, có tiếng nói của phụ nữ vang lên, cô càng thêm nhíu mày lắng nghe.
[Cậu nói chuyện điện thoại đi, mình sang bàn khác.]
[Được, xin lỗi!]
“Ai vậy anh?”
[Là bác sĩ Thẩm, Thẩm Khuynh.]
Mục Quán Phi nhếch nhẹ một bên lông mày ám chỉ với Tịch Băng, cô dường như hiểu được đôi chút ý tứ của anh, mỉm cười rạng rỡ hỏi: “Đang ăn hở?”
[Ừm.]
Lúc nãy, Mục Quán Phi vừa ngồi xuống bàn ăn thì bỗng dưng Thẩm Khuynh cũng đi đến ngồi cùng với anh.
Đã là đồng nghiệp với nhau dù nam hay nữ đều rất bình thường và thoải mái, nhưng anh nhận thấy cô ta có tình ý đặc biệt với mình nên muốn giữ khoảng cách.
Và anh đã giả vờ cầm điện thoại, nhưng thật ra cố tình nhắn tin cho Tịch Băng.
[Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh!]
Tịch Băng hoang mang, hỏi lại: “Câu hỏi gì?”
Mục Quán Phi vừa nhai vừa cười, sau đó nói:[Em tự nấu hay mua đồ bên ngoài?]
“Em có biết nấu đâu, sang nhà chị ăn, bác Châu nấu ăn ngon lắm, như mẹ vậy đó.”
Cả hai nói chuyện với nhau đến hơn ba mươi phút, Thẩm Khuynh đương nhiên nhìn thấy nhưng làm gì có đủ khả năng chiếm đoạt trái tim của Mục Quán Phi, khi chính anh đã chủ động đóng kín không cho phép một ai ngoài Tịch Băng bước vào.
Tắt điện thoại cho anh làm việc, Tịch Băng cứ cười chúm chím yên tâm trong lòng.
Có phải đàn ông tốt thì không cần giữ không?
Cốc cốc.
“Băng ơi.”
Khi chiều, Tịch Băng nói Mục Quán Phi trực ở bệnh viện nên Tịch Chi khá thoải mái vào phòng ngủ của cô.
Lúc trước khác, dù sao bây giờ em gái cũng có bạn trai, nếu bắt gặp cả hai đang làm gì đó thì thật ngại lắm.
“Gì vậy chị?”
Tịch Chi đặt tiểu Cẩn xuống giường cho tự chơi, lúc này Tịch Băng cũng bước tới ngồi xuống cưng nựng cháu trai.
“Thích trẻ con thì thích, nhưng em khoan hãy sinh.
Phải tìm hiểu kỹ lưỡng, có hợp tính hợp tình với nhau không.
Lúc trước, chị và anh rể của em quen nhau hơn hai năm mới để mang thai.”
Tịch Băng cười khổ, lên tiếng trả lời: “Anh ấy có đụng vào em đâu mà mang thai, chị lại lo xa.
Với lại chưa đâu, em biết anh Phi còn nhiều điều muốn làm, sinh con lúc này thực sự chưa thích hợp.”
“Ừ, yêu nhau nhưng chưa chắc quan điểm sống và tính cách hợp nhau, nên từ từ tìm hiểu.”.