Phải gần 11 giờ đêm cuộc nhậu mới tan, mặc dù đang xỉn nhưng Mục Quán Phi dọn dẹp và rửa bát xong mới nghỉ ngơi, Tịch Băng cũng giành làm nhưng anh không cho.
“Quán Phi, nhìn họ ngơ ngác buồn cười quá.”
“Ừ.”
Khuôn miệng của Tịch Băng cứng ngắc, có lúc anh mặn hơn cả nước biển, có khi nhạt hơn cả nước lọc, như hai hồn trong một cái xác.
“Nói chuyện với anh chán, ừ ừ...”
Anh mà không đẹp trai thì dễ gì cô mê, đôi lúc thấy Lý Khải nói chuyện cũng hay, còn có cái để cãi, như anh thì cãi về vấn đề gì?
Thế nhưng, đột nhiên Tịch Băng nghĩ ra một chuyện hay ho.
Mục Quán Phi đang có rượu, nếu thấy cô quá quyến rũ thì liệu có kiềm chế được không?
“Em vào ngủ trước.”
Nói xong, Tịch Băng lập tức đứng dậy khỏi ghế chạy nhanh về hướng phòng ngủ, Mục Quán Phi cau mày nhìn theo và sau đó tiếp tục rửa bát.
Bảo là ngủ trước nhưng Mục Quán Phi vào phòng không thấy cô đâu, chỉ thấy cánh cửa nhà tắm đóng kín, nên anh xác định cô đang bên trong.
Anh không nghĩ xa xôi, biết rõ phụ nữ có nhiều điều phức tạp, thế nên anh cởi chiếc đồng hồ trên tay đặt xuống dưới bàn, lên giường nằm đợi Tịch Băng trở ra.
Thế nhưng, Mục Quán Phi có rượu nên rất dễ ngủ, với lại hôm qua ở bệnh viện trực đêm, nằm chưa ấm giường anh đã vô giấc.
Tịch Băng bên trong chải tóc, xịt nước hoa, thay váy ngủ và thoa son, cuối cùng ngắm nghía mấy phút mới mở cửa, bước chân lả lướt yểu điệu ra ngoài.
Chỉ là...!Mục Quán Phi đã ngủ mất rồi!
Tịch Băng không khỏi hụt hẫng và bực tức, chạy đến lay lay cánh tay của anh, một chút hy vọng anh đang giả vờ.
“Quán Phi...”
“Làm riết mà mình cảm thấy xấu hổ luôn đấy.”
Quá mức chán nãn, cô dặn lòng sẽ không bao giờ làm trò hề này nữa, yêu đương trong sáng như cách Mục Quán Phi mong muốn.
Sáu giờ sáng, Mục Quán Phi thức giấc theo thói quen hằng ngày, nhìn xuống cô gái đang ngủ bên cạnh mà khiến anh cười khẽ.
Cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào gò má của Tịch Băng.
Nói không muốn, thì anh đang dối lòng, chỉ là cảm thấy mối quan hệ còn quá mới mẻ, anh cũng chưa làm được điều gì xứng đáng cho cô.
“Ơ, đừng có nhìn em lúc này, xấu lắm!”
Tịch Băng vừa mở mắt đã lập tức hốt hoảng, kéo vội chiếc chăn chùm kín lên đầu.
“Anh đã nhìn hơn 20 phút, lúc sáng khuôn mặt của em...”
“Khuôn mặt thế nào hả?”
Tịch Băng tức giận đập tung chiếc chăn, trừng mắt nhìn Mục Quán Phi cảnh cáo, anh mà dám chê bai cô xấu xí thì cô lập tức đạp anh rớt giường.
“Phúng phính đáng yêu!”
Mục Quán Phi đưa tay véo má, cảm thấy thật sướng tay làm sao.
“Ơ không, không, chảy xệ, bỏ ra.”
Tịch Băng vỗ vỗ liên tục vào bàn tay của anh, nương theo sợ bị anh kéo giãn làn da.
Thấy cô phản ứng mãnh liệt, anh buông lỏng, cô tiếp tục nói: “Sau này không được véo má hay chạm vào mặt người ta, hôn thì được!”
“Sao vậy?”
“Anh có biết người ta chăm da rất cực khổ không, anh véo như thế sẽ bị nhăn nheo, chảy xệ, mau già lắm đó.”
Mục Quán Phi gật gù đã hiểu, ngồi dậy vuốt mái tóc đang rũ xuống lên cao, nhìn sang cô hỏi: “Anh làm bữa sáng, em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Đột nhiên, Mục Quán Phi nhíu mày, hỏi: “Tối qua em đâu phải mặc chiếc váy này.”
“Anh đừng có nhắc đến.”
Tịch Băng nâng cao giọng nói, lườm nguýt chán ghét Mục Quán Phi.
Sau đó, cả hai cùng nhau vệ sinh cá nhân và làm bữa sáng, thấy cô khó chịu nên anh không dám hỏi tiếp.
Phụ nữ sáng nắng chiều mưa, yêu thì phải chiều.
Lúc này, Mục Quán Phi từ phòng tắm trở ra, đang cài cúc áo ở cổ tay.
Thấy thế, Tịch Băng kéo ngăn kéo ở bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp.
Mục Quán Phi không để ý tới lắm, cho rằng Tịch Băng trang điểm và đeo trang sức đi làm như thường ngày, nhưng đến khi tay anh sắp chạm vào chiếc đồng hồ của mình thì được cô ngăn lại.
“Quán Phi, anh đeo đồng hồ này đi.”
Mục Quán Phi cau mày nhìn xuống chiếc đồng hồ đang trên tay cô, anh lập tức thu tay và đưa ra phía sau, lên tiếng: ”Anh không đeo.”
“Mục Quán Phi, sao anh ngang ngược vậy?Anh tặng em thì em đeo, còn em tặng anh thì anh từ chối.
Anh kiếm chuyện cãi nhau với em phải không?”
Với độ hiểu biết của anh, chiếc đồng hồ này giá trị không nhỏ, anh làm sao có thể đeo nó trên tay đây, thực sự nặng nề.
“Băng, hiểu cho anh, anh không thể nhận được.”
“Sao anh cứ xé to mọi chuyện ra vậy? Đeo đồng hồ bạn gái tặng thì sẽ bị bệnh à? Người ta thì trân trọng, còn anh thì từ chối, anh có nghĩ cho cảm giác của em không?”
Lúc trước cô đi shopping, nhiều bạn gái mua đồ tặng cho bạn trai, vậy tại sao cô không được tặng cho anh?
Tịch Băng ấm ức đến rơi nước mắt, xoay lưng với Mục Quán Phi giận dỗi thực sự, chứ không còn nũng nịu hay giả vờ bày trò cho anh dỗ dành.
“Nói chung là anh không nhận, em đừng ép buộc những điều anh không thích.”
“Vậy được...”
Tịch Băng cúi xuống, tháo sợi dây chuyền hôm qua anh tặng, xoay sang nắm lấy bàn tay của anh đặt vào trả lại, đôi mắt lúc này vừa đỏ trạch vừa ngập nước.
“Anh đi làm đi, hôm nay em ở nhà, không có tâm trạng làm việc.”
Mục Quán Phi nhìn xuống đồ vật đang nằm ở lòng bàn tay mình, sắc mặt thực sự u ám.
Sau đó, anh đặt lên bàn trang điểm và dứt khoát cầm lấy chiếc đồng hồ của mình bỏ đi.
Tịch Băng nặng nề ngồi xuống dưới giường, ánh mắt ươn ướt trở nên đăm chiêu và sầu bi.
Nếu anh không thay đổi suy nghĩ, có lẽ cả hai khó có thể tiếp tục mối quan hệ yêu đương.
Khó khăn lắm mới bên nhau, chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay?
“Huhu.”.