Suốt cả buổi sáng, Tịch Băng chỉ nằm trên giường và khóc.
Điện thoại cứ ring ring nhưng cô không thèm đoái hoài, bởi người gọi đến đâu phải là Mục Quán Phi.
Thế nhưng, cứ buồn bực mãi cũng không phải là cách giải quyết, nên cô sửa sạng và tự mình lái xe đến tập đoàn làm việc cho xua tan những chuyện không vui trong đầu.
Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ đồng nhưng chẳng thế kéo tâm trạng của Tịch Băng trở lên, trở nên nhiệt huyết và vui vẻ.
Lúc này, Kỷ San theo cô về văn phòng, bởi thấy sắc mặt ủ rũ của cô.
“Cậu sao vậy? Hứa khao mình bữa trưa rồi trốn luôn.”
“Tặng quà cho bạn trai là sai sao?”
Tịch Băng mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn làm việc, dựa người về sau, ánh mắt nhìn trân trân lên trần.
“Thì ra là chuyện đó...bản thân mình thấy bạn trai của cậu có lòng tự trọng cao, vì cảm thấy không xứng đáng với cậu mà từ chối tình cảm suốt sáu năm đó.”
“Vậy thì mình phải làm sao?”
“Làm sao ai biết làm sao? Cậu hỏi chị Chi thử xem, chị ấy từng trải qua, nên sẽ đưa ra lời khuyên hợp lý.”
Tịch Băng cầm lấy điện thoại mở khóa bấm xem, gần cả ngày trôi qua vậy mà không có thấy một tin nhắn hỏi thăm hay năn nỉ làm hòa.
Cô bất mãn, lồng ngực âm ỉ đau nhói, tâm trạng lại thêm khó chịu.
“Hazz, Lý Khải chỉ có quá khứ không được tốt, chứ mình thấy thực lòng yêu cậu.”
“Cậu bị điên à, mình không thích anh ta.”
Lời Kỷ San nói, không phải không đúng, Lý Khải từ khi gặp cô thay đổi hoàn toàn, bởi vậy ba mẹ của anh ta mới mong muốn cưới cô về để quản thúc.
Từ sau khi cô tự tử, cô chỉ nghe Tịch Chi kể lại chứ chưa hề gặp Lý Khải hay ông bà Lý lần nào.
Cả một ngày, Mục Quán Phi không hề nhắn tin hay gọi điện cho Tịch Băng.
Cô đi làm, đi ăn, xong về nhà nhưng tâm trạng vẫn chưa thể hào hứng vui lên.
Tám giờ tối, Tịch Băng nằm trên giường do dự muốn nhắn tin cho Mục Quán Phi, nhưng suy nghĩ một lát thì cô quyết định không nhắn.
Người sai rõ ràng là anh, tại sao cô phải xuống nước làm hòa trước?
Ting ting ting.
Điện thoại của Tịch Băng vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cô nhoẻn miệng cười, lập tức bấm xem.
Quả nhiên không sai, người đó là Mục Quán Phi, nội dung: [Em đang làm gì?]
[Sáng giờ anh bận.]
[Vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật.]
Tuy có lý do chính đáng để giải thích tại sao cả ngày anh không gọi điện hay nhắn tin, nhưng nó không đủ thuyết phục để cô hết giận anh chuyện của sáng nay.
Phải gần 20 phút sau, Tịch Băng mới trả lời tin nhắn, nhưng vỏn vẹn chỉ có một chữ: “Ừ.”
Ting ting.
[Vẫn còn giận anh à?]
[Anh xin lỗi.]
“Em không nên ép anh những điều anh không thích, người xin lỗi là em mới phải.”
Ting ting ting.
[Được rồi, chúng ta bỏ qua chuyện đó đi.]
[Đang làm việc sao?]
[Tối ngày mốt em có bận gì không?]
Từ hôm chính thức quen nhau đến nay, cả hai chưa đi hẹn hò lần nào, thế nên tranh thủ bữa nghỉ anh muốn dẫn cô ăn uống hay xem phim giống như các cặp đôi đang yêu nhau.
“Chiều ngày mốt phải đi công tác.”
Tịch Băng trả lời cộc lốc, chính xác là cô không thể bỏ qua chuyện đó, vẫn muốn anh đeo chiếc đồng hồ cô đã mua tặng.
Cô không sợ xấu mặt hay bất cứ điều gì, chỉ muốn bạn trai của mình phải bằng hoặc hơn người ta, như vậy là sai sao?
Nếu cô sĩ diện, cô có mặt dày theo đuổi anh suốt sáu năm hay không?
[Em đi công tác ở đâu?]
[Mấy ngày?]
“Ở thành phố X, khoảng hai tuần.”
Giận thì giận, nhưng Tịch Băng cũng tò mò muốn biết, nên soạn thêm tin nhắn gửi đến cho Mục Quán Phi: “Nhưng mà có chuyện gì?”
[Không có gì, anh hỏi để biết thôi.]
[Ngày mốt anh đưa em ra sân bay.]
Tịch Băng úp màn hình điện thoại vào chiếc gối bên cạnh, nhăn nhó khó chịu trong lòng vô cùng.
Sao không thử năn nỉ cô đừng đi công tác, Mục Quán Phi đúng là nhạt nhẽo!
Sau đó, cô bấm gọi cho Tịch Chi, nghe lời Kỷ San hỏi cô ấy.
[Chị nghe nè.]
“Chị rảnh không, em muốn hỏi chị một chuyện?”
[Chị rảnh, vừa cho tiểu Cẩn ngủ xong.
Em sang phòng chị đi, anh rể của em đi xả giao chưa về, chắc khoảng 10 giờ gì đó.]
Tịch Băng cúp máy, vào phần tin nhắn định soạn tin gửi đến cho Mục Quán Phi, nhưng sẵn tiện đang giận anh nên trả thù không trả lời bây giờ, cho anh cảm nhận cảm giác chờ đợi như cô từng chờ đợi anh suốt những năm qua.
Sang căn hộ của Tịch Chi, tự nhiên vào phòng ngủ và đi đến sofa ngồi xuống, cô còn ôm theo con gấu bông Teddy.
Lúc này, Tịch Chi nhỏ giọng lên tiếng: “Muốn hỏi chuyện gì?”
“Em mua cho anh Phi một chiếc đồng hồ, nhưng anh ấy không đeo và còn giận ngược lại em.”
“Đàn ông luôn muốn tặng quà cho bạn gái, và chỉ cần nhận lại nụ cười hay một nụ hôn, chứ không phải là thứ gì đó giá trị.
Đó là những lời anh rể của em từng nói với chị, khi chị mua quà tặng cho anh ấy.”
Dừng lại một chút, sau đó Tịch Chi nói tiếp: “Nếu Quán Phi không thích thì em đừng ép, cả hai chỉ mới quen nhau đã giận với hờn rồi.”
“Vậy là em sai hả?”
“Không phải là sai hay đúng, chị cũng từng giống như em, thậm chí còn tự ý giúp đỡ anh rể của em trong công việc, và kết quả giận nhau cả tuần.
Lúc đó chị không hiểu, rõ ràng là mình chỉ có ý tốt, giúp sự nghiệp ngày càng thăng tiến thì có gì sai, nhưng đàn ông họ suy nghĩ phức tạp hơn mình rất nhiều, họ chỉ muốn tự mình phát triển.
Thế nên, em cứ để cho Quán Phi thoái mái, đôi khi em thấy điều đó là tốt cho cậu ấy, nhưng bản thân cậu ấy lại không thấy tốt thì sao, đúng không?”.