Ngày hôm sau.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Tịch Thị, đã xảy ra cuộc cãi vã giữa ông Tịch và Tịch Băng, ông ta tức giận đến mặt mày đỏ trạch.
Bụp.
Ông ta đập tay xuống mặt bàn, tiếp tục nói: “Ba đã quyết định, ngày mai sẽ cho người sang căn hộ thu dọn đồ đạc về nhà, không để con tự tung tự tác bên ngoài.”
Tịch Băng kiên định trả lời: “Con đã trưởng thành, cuộc sống do con quyết định.”
Bụp.
Ông Tịch lần nữa đập tay xuống bàn làm việc, đứng dậy khỏi chiếc ghế, nghiến răng nói: “Quyết định của con là chọn Mục Quán Phi đó phải không?”
“Con không yêu Lý Khải, tại sao ba cứ ép con? ”
“Con đừng có lý do với ba, cuối tuần này bên Lý Gia sẽ sang dùng cơm và bàn ngày đính hôn.
Tốt nhất con nên nghe theo sự sắp xếp của người lớn, đừng khiến ba phải dùng biện pháp mạnh với con.”
Tịch Băng ấm ức đến muốn khóc lớn, chẳng hiểu tại sao ba cô lại ngang ngược và cố chấp như vậy.
Thế nhưng, cô sẽ không cho ai sắp xếp cuộc đời của mình, ngay cả ông Tịch.
Sướng hay khổ, đó cũng là cuộc sống của cô.
Âm giọng kiên quyết nói: “Con không nghe lời!”
Bốp.
Cũng một âm thanh vang lên, nhưng lần này ông Tịch không đập tay xuống bàn làm việc, lồng bàn tay to lớn ấy tác động trực tiếp vào một bên da mặt mỏng mịn của Tịch Băng.
Chỉ là trong một phút nóng giận mất sự kiềm chế, sau khi đánh cô, ông ta cũng phần nào hối hận.
Tịch Băng đưa tay đặt lên da mặt, xoay sang nhìn ông Tịch bằng đôi mắt ứa nước ngập tràn uất nghẹn.
Thế nhưng, nội tâm của cô rất mạnh mẽ, cứng rắn nói: “Cho dù ba có đánh chết con cũng vậy thôi, vô ích!”
“Băng...!tiểu Băng!”
Tịch Băng dứt khoát chạy đi ra khỏi phòng làm việc của ông Tịch, mặc kệ ông ta đang hết lòng gọi lại.
Buổi trưa, Tịch Băng lái xe trở về chung cư, nhưng cô không đến căn hộ của mình mà vào căn hộ của chị gái Tịch Chi ở bên cạnh.
“Sao bên mặt của em đỏ vậy?”
Tịch Băng bình thản trả lời: “Bị ba đánh!”
Tịch Chi buồn thay cho em gái, nhưng chẳng biết làm điều gì khác ngoài an ủi.
“Thái độ của Mục Quán Phi vẫn vậy à?”
“Anh ta là đầu gỗ, trái tim làm bằng sắt.”
...°°°----------------°°°...
Vẫn như mọi hôm trong hai tháng qua, trừ khi Tịch Băng bận công việc không thể sắp xếp, nếu không cô đều đến bệnh viện chỉ để gặp Mục Quán Phi.
Nhưng cô luôn lịch sự không làm ảnh hưởng hay cản trở công việc, ngồi dãy ghế bên ngoài phòng làm việc của anh.
Lúc này, Mục Quán Phi và thêm hai người đồng nghiệp đi đến, trên người đều khoác chiếc áo Blouse màu trắng, họ trò truyện vui vẻ cùng nhau.
Trần Tuấn mỉm cười, gật đầu chào hỏi với Tịch Băng, sau đó đưa tay vỗ vào vai của anh, lên tiếng trêu chọc: “Hôm nay không trực, hẹn hò với bạn gái đi.”
Mục Quán Phi xanh mặt nhìn sang cô rồi nhìn sang Trần Tuấn, thẳng thừng nói: “Không phải bạn gái!”
Ha.
Vi Uyên không nhịn được cười, sau đó dùng tay che miệng quay sang hướng khác cười tiếp, ánh mặt cợt nhã Tịch Băng.
Tịch Băng vốn dĩ không quan tâm đến một cô thực tập sinh, thướt tha bước tới, dứt khoát ôm lấy cánh tay của Mục Quán Phi trông thật thân mật, hỏi: “Không phải bạn gái vậy là vợ sắp cưới?”
Anh gằn giọng, đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn của cô gỡ ra: “Tịch Băng!”
Cô nghênh mặt, lên tiếng: “Trưởng thành hết rồi còn ngại, hôn vợ một cái đi a~”
Trần Tuấn vừa sượng vừa ngượng, ho khan mấy cái, sau đó kéo tay cháu gái Vi Uyển nhanh chóng rời đi.
Lúc này, không gian chỉ còn cả hai, Mục Quán Phi không đành mạnh tay nên chẳng thể gỡ được, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Tịch Băng nháy mắt tinh nghịch, hỏi: “Hôm nay anh có trực không nhỉ?”
Mục Quán Phi hoàn toàn bất lực, chân mày nhíu chặt từ lúc gặp cô đến giờ vẫn chưa giãn ra, mở cửa vào phòng làm việc cởi chiếc áo Blouse treo lên cẩn thận và mặc áo khoác ra về.
“Lúc trước em rất ghét bệnh viện, bởi vì nơi đây làm em đau, cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình lại thích đến như vậy.
Nếu bệnh mà được anh tiêm thì chắc có lẽ cũng không đau đâu, Quán Phi.”
“...”
“Nên thử không nhỉ, phải làm sao cho bệnh đây, bệnh nặng nhập viện càng tốt anh nhỉ?”
Tịch Băng kề cận bên cạnh luyên thuyên dong dài, vui mừng khi anh không còn xua đuổi như mấy hôm trước, có lẽ đã bị nụ hôn của cô làm cho đắm đuối.
Một hướng thẳng ra cổng bệnh viện, cô thắc mắc lay lay cánh tay của anh, hỏi:
“Anh không lấy xe hả?”
Mục Quán Phi lạnh mặt không trả lời, đứng bên lề đường nhìn ngó hai hướng, bỗng nhiên cánh tay giơ lên vẫy nhẹ và một chiếc taxi tấp vào.
Anh vẫn giữ im lặng, mở cửa cho Tịch Băng, cô khó hiểu nhưng cũng nghe lời ngồi vào, bởi vì cho rằng anh sẽ đi chung.
Nào ngờ, Mục Quán Phi đóng kín cánh cửa, phẩy tay ra hiệu cho tài xế lái đi, không hề có ý định lên xe.
“Ớ...khoan, khoan...!dừng lại...”
Mặc dù lên xe chẳng được bao lâu, nhưng Tịch Băng hào phóng trả tiền taxi để khỏi phải bị mắng điên khùng.
Sau đó, cô mở cửa đi xuống, chỉ là lúc này Mục Quán Phi đã vào trong lấy chiếc xe máy của mình.
Tịch Băng bĩu môi, dậm chân xuống mặt đường, nhất quyết chờ anh ra xử tội.
Năm phút sau, Mục Quán Phi chạy xe máy đi ra.
Như hôm qua, cô lập tức chặn đường.
“Anh như vậy là sao hả, em không có nhu cầu đi taxi.”
Tịch Băng quát lên, sau đó nhìn xuống chiếc xe, không thấy chiếc nón bảo hiểm của mình ở đâu.
“Mũ của em đâu rồi?”
“Tịch Băng, tôi không thích em, dừng lại trò trẻ con này đi, tiếp tục thì người chịu thiệt thòi và tổn thương vẫn mãi là em.”.