Hai hôm nay Tịch Băng không hề đi làm, ru rú trong phòng với tâm trạng buồn bã.
Bởi vì ông Tịch đã từ cô, nên cô cũng không thèm đến đó, dường như chuyện đó chẳng làm lung lay được quyết định.
Tịch Chi thấy cô im lặng, suốt ngày ôm chăn ôm gối, thế nên gọi điện cho Kỷ San bạn thân của cô đến nhà rủ cô đi chơi để đầu óc thư giản.
Trùng hợp tối nay là sinh nhật của bạn học cấp ba, Tịch Băng chỉ định gửi quà, nhưng Kỷ San đến tận căn hộ nhất quyết kéo đi bằng được.
“Kỷ San...người ta nhìn kìa, đừng có lôi mình.
”
“Cậu đi chậm như rùa vậy.”
Tịch Băng thở dài, sắc mặt ủ rũ héo úa, cố gắng bước theo Kỷ San đi vào nhà hàng.
Lúc này, cả hai đã đến quầy lễ tân.
Tịch Băng khoanh tay trước ngực, buồn chán chẳng thèm đoái hoài.
Đột nhiên, ánh mắt lơ đãng của cô tập trung dừng hẳn một nơi, chăm chăm dõi theo hai người đang ăn uống vui vẻ ở bàn gần đó.
“Vào thôi.”
Kỷ San xoay sang nắm lấy cổ tay của Tịch Băng, ý định tiếp tục kéo đi.
Thế nhưng, cô ấy nhận ra điều khác lạ ở ánh mắt, nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Khuôn miệng há hốc, lên tiếng: “Mục Quán Phi...!còn cô gái đó là ai? Chẳng lẽ là bạn gái? Vậy anh ta không có gạt cậu.”
“Là Thẩm Khuynh, bạn học của anh ấy, có lẽ thực sự là bạn gái.”
“Sao cậu biết?”
“Có chuyện gì của anh ấy mà mình không biết đâu.”
Tuy ông Mục là trợ lý cho ông Tịch, nhưng cô và anh chưa từng gặp gỡ.
Lần đầu gặp nhau chính là ở nước Mỹ xa xôi, cô hoàn toàn không biết anh là ai và ở đâu, sau khi điều tra thân thế mới phát hiện ra điều trùng hợp.
“Cậu vào chơi đi, mình muốn yên tĩnh một mình.”
Nói xong, Tịch Băng dúi túi quà đang cầm vào bàn tay của Kỷ San, xoay người thẳng tiến ra ngoài.
“Ể, đi xe của mình mà, cậu về bằng cái gì chứ?”
Kỷ San nửa muốn chạy theo, nửa muốn vào trong đưa quà chứ cũng chẳng còn tâm trạng hay hứng thú vui đùa cùng bạn bè.
“Không đưa thì kì quá.”
Thế là, Kỷ San chạy nhanh vào trong, ý định đưa quà và sau đó đuổi theo Tịch Băng.
...°°°----------------°°°...
Một mình lang thang bên ngoài mấy giờ đồng hồ cuối cùng Tịch Băng cũng chịu trở về, chỉ là lúc này trong căn hộ chung cư của cô xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Vừa mở cửa, cô ngạc nhiên đến chẳng thể cử động, phải gần cả phút mới bước vào.
“Ba tìm con có việc gì? Nếu là về chuyện cổ phần và bất động sản thì ba yên tâm, con không lấy bất cứ thứ gì của Tịch Gia.”
“Hôm đó ba chỉ nóng giận nên nói vậy thôi.”
Ông Tịch đứng lên, thái độ vô cùng hòa nhã chẳng giống như những lần trước.
Tịch Băng im lặng tuyệt đối, đưa tầm mắt nhìn sang hướng khác, thú thật thì cô đang bất mãn về ông.
“Băng à, do ba thương con, nên mới muốn gả con cho Lý Khải.”
Tịch Băng cười nhạt, bất giác nói lên: “Đó được gọi là thương sao?”
“Con xem, Lý Gia gia đình tử tế, Lý Khải tuy lúc trước gái gú nhưng tập đoàn vẫn ngày càng phát triển vững mạnh, đặc biệt là thằng bé hiện tại không còn.
Đàn ông mà, sao không có phụ nữ được, quan trọng là từ khi gặp con thôi.”
Nói tới nói lui, ông vẫn muốn ép cô gả cho Lý Khải, chứ không hề từ bỏ ý định của mình.
Phải, sau hai ngày suy nghĩ, ông Tịch nhận ra Tịch Băng chỉ thích ăn mềm chứ không chịu ăn cứng.
Tịch Băng vẫn một mực kiên định, nói: “Điều quan trọng con không thích anh ta.”
Ông Tịch dần dần mất sự kiên nhẫn, đôi mắt nghiêm trân lại nhìn cô, hăm dọa: “Được, vậy thì con đừng trách ba làm gì với Mục Quán Phi.”
“Anh ấy là con trai của chú Mục...”
“Vậy thì đã sao?”
Hốc mắt của Tịch Băng đỏ trạch, từng đầu móng tay bấu mạnh vào da thịt non mềm của mình, cơn đau đâu bằng cơn tức.
“Ba không thấy có lỗi với chú Mục sao, dù gì chú ấy cũng là trợ lý cho ba hơn 25 năm.”
“Dẫu sao ông ta cũng đã nghỉ việc, và như thế đỡ hơn phải ngồi ngang hàng.”
_Ở nhà hàng X.
Sau khi ăn tối và trò truyện, Thẩm Khuynh lên xe ra về, cô ấy muốn đưa Mục Quán Phi về nhà nhưng anh từ chối, bảo còn công việc cá nhân.
Thẩm Khuynh là con gái duy nhất của viện trưởng Thẩm, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã dành thời gian hai tháng để đi du lịch tận hưởng, bây giờ mới trở về tập trung cho công việc ở bệnh viện.
Bởi do khi nãy cả hai đi chung, nên giờ Mục Quán Phi phải bắt taxi về bệnh viện lấy xe.
Thế nhưng, đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai anh, người phía sau nhanh chóng lên tiếng: “Quán Phi, trở về khi nào sao không cho chúng tôi cuộc hẹn?”
Mục Quán Phi nhíu mày xoay người, sau đó lập tức giãn ra mừng rỡ mỉm cười.
“Chí Long.”
Ha.
Châu Chí Long bật cười, nói: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp.”
Thực ra, Mục Quán Phi và Châu Chí Long là bạn học năm cấp hai tới cấp ba, chỉ vì sợ anh khó xử nên khi nhắn tin hỏi thăm về nhau đều không đề cập đến Tịch Băng, chứ cả hai đã quá quen thuộc.
“Vừa đi làm nên tôi hơi bận, mấy hôm trước Hạ Tuân có gọi điện, hỏi đã về chưa.”
“Vậy chúng ta sắp xếp gặp nhau một hôm.”
Mục Quán Phi gật đầu, lên tiếng: “Trong tuần này tôi chỉ rảnh tối ngày mốt.”
“Để tôi về nhà liên lạc với Hạ Tuân và Cao Thiển, xem thử ngày mốt rảnh không.”
Nói xong, Châu Chí Long lại hỏi: “Cậu định bắt taxi à?”
“Ừ!”
“Vậy để tôi đưa cậu về.”
“Cũng được, cảm ơn!”.