Hai vợ chồng ngồi ở dãy ghế trước cửa phòng cấp cứu, Tịch Chi khóc nấc được Châu Chí Lòng dỗ dành liên tục và trấn an, những lời Tịch Băng để lại thực khiến cho người ta đau lòng xót dạ.
“Tịch Băng, em thật ngốc mà...!huhu.”
“Chí Long, cô ấy sao rồi?”
Mục Quán Phi hớt hải chạy tới, khi nãy trên đường đến bệnh viện Tịch Chi đã gọi thông báo.
Thực sự lúc đó, anh không còn biết gì cả, tức tốc xuống nhà lấy xe mà chạy.
“Bác sĩ vẫn chưa ra nữa.”
Hai bàn tay của anh cuộn tròn, đấm mạnh vào bức tường tự trách.
Tại sao anh lại hèn nhát, không dám đối diện và đấu tranh cho tình yêu, chính tay anh đã thúc đẩy Tịch Băng đến mức tự tử.
Trong người của Mục Quán Phi có rượu, tinh thần lại không được tập trung và đang mất bình tĩnh, vào phòng cấp cứu cũng chỉ gây náo loạn chứ chẳng giúp được gì cho Tịch Băng.
Thế nên, anh đành phải đứng bên ngoài chờ đợi kết quả từ đồng nghiệp.
Lúc này, ông Tịch, bà Vân Hoa, Lý Khải và ông bà Lý chạy vào bệnh viện trong đêm khi hay tin.
Tịch Chi nhìn thấy ông Tịch, cô ấy mất kiểm soát chạy đến, vừa khóc vừa chất vấn ông ta: “Ba vừa lòng chưa hả, tại sao ba lại độc ác như vậy?”
“Chi...”
Tịch Chi gào lên, đưa tờ giấy Tịch Băng đã viết để lại cho ông Tịch.
Ông ta cầm lấy, đọc từng chữ một.
[ Đến khi mọi người đọc được những dòng chữ này chắc có lẽ Tịch Băng đã ra đi về bên thế giới khác, cái tên Tịch Băng dần dần sẽ bị lãng quên.
Ba, là con gái bất hiếu, không thể nghe theo sự sắp xếp của ba.
Xem như con ngu ngốc, dùng sinh mạng này đổi lại lời thỉnh cầu sau cuối, rằng ba đừng làm tổn hại Quán Phi, anh ấy hoàn toàn không liên quan đến gia đình của chúng ta.
Lý Khải, tôi biết anh yêu tôi, nhưng xin lỗi, tình cảm này tôi không thể đáp lại.
Tôi không chê anh điều gì, ai cũng có quá khứ, chỉ là trái tim của tôi từ lâu đã thuộc về người khác.
Chị hai, chị đừng quá đau buồn, ra đi là quyết định của em.
Chị thương em, thì hãy giúp em quản lý hai cửa hàng thời trang để giúp những em nhỏ tội nghiệp ở cô nhi viện, và tiền trong tài khoản của em chị hãy gửi sang cho mẹ.
Tạm biệt!
Tịch Băng.]
Phía dưới, một chữ ký vô cùng sắc nét và đẹp đẽ.
Tịch Chi từng bị đánh, từng bị nhốt, nhưng cô ấy chưa hề nghĩ đến việc tự tử, bởi vì Tịch Chi có động lực để đấu tranh.
Còn Tịch Băng, cô ấy chẳng có gì cả.
Không kết hôn cũng không được, ông Tịch và Lý Khải luôn lấy điểm yếu của cô uy hiếp, nhưng kết hôn thì càng không thể.
Cuối cùng, Tịch Băng lựa chọn kết thúc sự sống của mình.
Hốc mắt của ông Tịch đỏ au, cánh tay buông thõng hạ xuống, nhìn vào cửa phòng cấp cứu và Mục Quán Phi.
Lý Khải đứng bên cạnh ông ta nên có đọc được những lời Tịch Băng để lại, nụ cười đắc thắng khi nãy đã biến thành nụ cười chế giễu chua chát của kẻ thua cuộc.
“Sau này chị em con không cần ba nữa, tốt nhất ba đừng nên tiếp tục xen vào, dù sướng hay khổ cũng là cuộc sống của tụi con.”
“Chi à, ba không nghĩ tiểu Băng sẽ tự tử.”
Tịch Chi nấc lên từng cơn, nói: “Chính ba đã dồn em ấy vào cùng đường.”
Cạch.
“Anh Tuấn, tình hình của Tịch Băng thế nào?”
Trần Tuấn vừa mở cửa bước ra, đã bị Mục Quán Phi túm lấy cổ áo như chuẩn bị đánh nhau, nhưng ánh mắt lại rất mong chờ, hồi hộp và căng thẳng.
“Tịch tiểu thư hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, cũng may phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời nên không mất máu quá nhiều.”
Mục Quán Phi thở mạnh trút bỏ sợ hãi, anh sợ, sợ Trần Tuấn sẽ lắc đầu và làm mặt thương tiếc chia buồn.
Sau đó, Tịch Băng được chuyển lên phòng bệnh VIP, Lý Khải và ông bà Lý đã ra về, chỉ còn nhà họ Tịch và Mục Quán Phi.
Thế nhưng, ông Tịch lại không vào phòng, trầm ngâm ngồi ở bên ngoài.
“Em lái xe về nhà đi, ở đây có anh và Quán Phi lo rồi.”
Tịch Chi quyến luyến nhìn Tịch Băng, đau lòng khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, nhưng cô ấy buộc phải về nhà chăm con nhỏ.
“Dạ.”
“Cẩn thận nha em.”
Châu Chí Long ôm lấy bả vai của Tịch Chi, cùng cô ấy ra ngoài để lại không gian riêng tư cho Mục Quán Phi.
Cánh cửa được đóng lại, Mục Quán Phi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng đưa tay mâm mê khuôn mặt và sờ vuốt làn da mịn màng của Tịch Băng, sau đó nhìn xuống cổ tay được băng bó.
“Cô gái ngốc, rõ ràng anh đã dặn rồi.”
“...”
“Em đang lấy cớ để đến bệnh viện tìm anh phải không?”
“...”
“Băng, sau này không cần thiết phải làm như thế nữa, anh sẽ chủ động đi tìm em!”
Mục Quán Phi nâng niu bàn tay nhỏ nhắn của Tịch Băng, sau đó hôn vào ghì lại thật lâu, ánh mắt ngập tràn thiết tha và yêu thương nhìn cô.
Chỉ tiếc lúc này Tịch Băng không thể nghe được.
Đột nhiên, ông Tịch cùng bà Vân Hoa mở cửa vào phòng.
Mục Quán Phi có chút luống cuống mất sự tự nhiên, nhẹ nhàng hạ bàn tay của Tịch Băng đặt xuống, sau đó đắp chăn cẩn thận.
“Ông Tịch, phu nhân.”.