EDITOR: Tiểu Song
Viên Tiểu Điệp mở to hai mắt, trái tim bị đánh thủng, nàng mở to mắt té xuống đất, trên đất một vũng máu.
Cái chết như thế khiến Vũ Văn Nhân nhìn thấy sợ hãi, "Không, ta không thể
chết được, đừng giết ta." Vũ Văn Nhân không bình tĩnh được nữa, biết kế
tiếp là đến lượt hắn.
Tôn Hồng không phải là một người chỉ nói
đàu, thấy Viên Tiểu Điệp vừa chết, xoay người đối phó với Vũ Văn Nhân,
nàng vận công hướng tới Vũ Văn Nhân đánh, Vũ Văn Nhân sợ đến tiểu đầy
đất, nước tiểu rơi trên mặt đất tích tích vang lên.
Tôn Hồng
không khỏi nhăn lại mày, đang ở lúc chưởng phong đánh về phía Vũ Văn
Nhân, một nam tử mặc áo đen che mặt đột nhiên xuất hiện, đưa Vũ Văn Nhân rời khỏi nguy hiểm, xoay người bỏ chạy.
Tôn Hồng cả kinh, xoay
người đuổi theo, đuổi theo ra Tam vương phủ, ở một chỗ rẽ nam tử đeo mặt nạ cùng Vũ Văn Nhân đã không còn bóng dáng.Edit duy nhất tại
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.
Tôn Hồng tức giận đằng đằng mắng: "Mẹ,
thật là xuất sư bất lợi." Không thể lấy được mạng vợ chồng Viên Tiểu
Điệp, chỉ là nghĩ lại Viên Tiểu Điệp chết rồi, ác khí trong lòng
nàng cũng coi là tạm giảm đi một chút.
Vũ Văn Nhân không thể tin được hắn chỉ trong chớp mắt đã đến một nơi khác, ở chỗ này rất đẹp,
giống như là Tiên cảnh, nhìn lão giả trước mắt, hắn nhanh chóng quỳ trên mặt đất, "Tạ tiền bối ơn cứu mạng."
"Không cần tạ ơn! Đứng lên đi!" Lão giả âm thanh vang dội, "Ngươi trở về đi!"
"Không, không trở về, tiền bối, ta không muốn chết! Người kia thật kinh khủng." Vũ Văn Nhân trong lúc nói chuyện cả người đều run bần bật, hắn không
muốn trở về chịu chết.
"Nếu như vậy, lão phu cho ngươi một bảo
vật, người đó sẽ khó có thể đả thương tới ngươi." Lão giả nói xong trên
tay không duyên cớ xuất hiện một thanh quạt giấy, "Cầm đi đi! Cái phiến
này có thể phá bất kỳ kết giới nào, như vậy ngươi cũng sẽ không cần cầu
cứu."
Vũ Văn Nhân nhận lấy chiếc quạt, quỳ xuống lạy vài cái, mừng rỡ như điên, "Tạ tiền bối, Tạ tiền bối."
"Tạ cũng không cần dùng, nếu có người của Tiêu Dao tới tìm ngươi, ngươi nên nghe lệnh cùng hắn là được." Chỉ có ở diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. Lão giả
nói xong vung tay lên, Vũ Văn Nhân liền trở về trong Tam vương phủ.
——
Tôn Hồng trở về, mọi người đang chuẩn bị đi Thần Tiên đảo, nàng vừa vào
thái tử điện liền nói: "Chiêu Quân vi sư thay ngươi báo thù, Viên Tiểu
Điệp chết rồi."
"Có thật không? Viên Tiểu Điệp chết thật rồi sao? Thật sự là quá tốt." Quả Khế vui mừng kêu lên, hiện tại Viên Tiểu Điệp
chết rồi, tiểu thư cũng có thể được cứu rồi, muốn nàng không vui cũng
không được.
Viên Chiêu Quân nghe xong, trên mặt không có biểu
hiện gì, cũng không thấy có được vui vẻ, chỉ nói: "Sư phụ, có phải giết
lầm người hay không?" Theo cách nói của bọn họ, Viên Tiểu Điệp không
phải muội muội Viên Chiêu Quân sao? Thế nào lại là nàng trộm thuốc hại
nàng đây?
"Tiểu thư, ngươi là không nhớ rõ, Viên Tiểu Điệp thế
nhưng lại rất xấu xa, trước kia còn thường khi dễ người, có một lần còn
đánh cho người toàn thân đầy thương tích......" Quả Khế huyên
thuyên liền bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia, vẫn luôn nói chuyện, chỉ sợ Viên Chiêu Quân không biết Viên Tiểu Điệp là người xấu, việc hại chết tiểu thư là điều có thể.
Viên Chiêu Quân cũng không phải là thấy Quả Khế đáng ghét, tuy nói không thế nào nghe, nhưng là biết nàng
nói Viên Tiểu Điệp là người xấu, thấy Quả Khế hình như nói xong, nàng
đột nhiên hỏi một câu, "Nếu hư hỏng như vậy, ngươi tại sao lại không sớm trừng trị nàng ta?" Edit bởi Tiểu Song, tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.
Nàng biết Quả Khế có võ công, hơn nữa võ công còn không yếu.
"Cái này...... Cái đó...... Tiểu thư ngươi đừng trách Quả Khế
không báo thù cho người, dùng thực lực của ta thì vào Tam vương phủ
không được." Quả Khế một bộ muốn khóc, chỉ sợ tiểu thư hiểu lầm trách
tội nàng.
Viên Chiêu Quân cười nhạt, giơ tay lên sờ sờ đầu, "Thật đúng là dễ gạt, ta không trách ngươi. Chỉ là hình dạng ngươi khóc trông rất vui." Nàng vẻ mặt thành thật nói qua.
Quả Khế bị một câu nói của Viên Chiêu Quân làm cho dở khóc dở cười, cảm thấy tiểu thư nhà mình tuy nói dáng vẻ thay đổi, nhưng bản tính vẫn không thay đổi!
Mọi người thấy Viên Chiêu Quân còn có tâm tình cùng Quả Khế nói đùa, trong lòng cũng không còn lo lắng nhiều.
Tôn Hồng đột nhiên lại nói: "Người cứu Tam hoàng tử thực sự không tầm
thường, ta đuổi theo ra vương phủ, đột nhiên đã không thấy tăm hơi."
Viên Chiêu Quân nhăn lại mày, "Nhị sư phụ người nói người gặp Tam hoàng tử, vốn cũng giết hắn, nhưng không giết được sao?"
"Đúng! Vợ chồng bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, chuyện hạ độc Viên Chiêu Quân đều do hai người họ làm." Tôn Hồng nói rất khẳng định.
"Xong rồi, Tam hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhị sư phụ." Viên
Chiêu Quân mặt nghiêm nghị, nghĩ đến làm thế nào sư phụ có thể bỏ tội
được đây.
Vũ Văn Dục cười nói: "Không có phức tạp như Chiêu Quân nghĩ, chúng ta phải đi Thần Tiên đảo ngay."
"Được, lập tức đi." Viên Chiêu Quân chỉ sợ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Vũ Văn Nhân mang binh đến thái tử điện hỏi tội.
Đông Phương Thiệu gật đầu một cái, niệm lên khẩu quyết, mọi người mới vừa
bay lên trời rời đi, chỉ thấy Tam hoàng tử Vũ Văn Nhân mang theo một đám thị vệ lồng lộng hùng dũng đi tới thái tử điện.
Đường Liêm đưa Tam hoàng tử ngăn ở ngoài điện thái tử, "Thuộc hạ tham kiến Tam hoàng tử."
"Cho ta đi vào lục soát." Vũ Văn Nhân lạnh lùng ra lệnh, nghĩ đến Viên Tiểu
Điệp chết đi hắn thật muốn băm nữ nhân đó ra làm trăm mảnh.
Đường Liêm lạnh nhạt nói: "Tam hoàng tử, thái tử điện hạ không có ở đây, thái tử điện hạ nói không được tùy ý tiến vào thái tử điện, mong rằng Tam
hoàng tử tha thứ." Đối mặt với Vũ Văn Nhân Đường Liêm không thể nói một
mực cung kính, chỉ là một chút lễ nghi bên ngoài.
"Đem lão nữ nhân giao ra đây cho ta." Vũ Văn Nhân lạnh nhạt nói, "Nếu không đóng, ta sẽ phái người đi vào lục soát."
"Cái gì lão nữ nhân? Xin Tam hoàng tử nói rõ ràng." Đường Liêm mặt màu sắc trang nhã, giọng nói lạnh mấy phần.
"Còn có lão nữ nhân nào, chính là người đã vào Tam vương phủ giết Viên Tiểu
Điệp." Vũ Văn Nhân xác định Tôn Hồng là ở Thái tử điện, vì vậy nói gì
cũng muốn đi lục soát.
"A! Thì ra là tam vương phi chết?" Đường Liêm cố làm kinh ngạc, "Kính xin Tam hoàng tử nén bi thương."
Nén bi thương cái rắm! Vũ Văn Nhân hắn sẽ không vì một nữ nhân mà đau lòng, hắn liền cảm giác Đường Liêm này làm sao lại không vừa mắt chút nào
đây? Lạnh nhạt nói: "Đừng giả bộ với ta, người đâu, vào thái tử điện lục soát cho ta."
"Nếu Điện hạ nhất định tiến vào thái tử điện lục
soát, thuộc hạ cũng không còn biện pháp ngăn trở, chỉ là khi thái tử trở về biết được, hậu quả kia, Tam hoàng tử tự chịu là được." Đường Liêm
nói xong còn tránh ra lối đi vào Thái tử điện.
"Chịu thì chịu,
chỉ cần tìm ra nữ nhân giết tam vương phi, các ngươi chính là ẩn chứa
phạm nhân." Vũ Văn Nhân nói xong, liền dẫn thủ hạ tiến vào thái tử điện
lục soát.
Lúc này, Tôn Hồng cùng Vũ Văn Dục đã sớm cùng đi Thần
Tiên đảo. Vũ Văn Nhân không lục soát được gì, đi đến sơn động Dược sơn,
cũng lục soát không thấy người, hắn đành phải mang người rời
đi.
Vậy mà, sau khi Vũ Văn Nhân rời đi,
Đường Liêm liền phái người đem một ít đồ vật trong thái tử điện cầm đi
đặt ở trong phủ của Vũ Văn Nhân, hơn nữa còn có chút vật trải qua nhiều
đường tắt chính là thủ hạ trong tay Vũ Văn Nhân.
Người này vẫn
đang cao hứng vì những đồ vật kia có thể có lợi ích, nơi nào biết những
thứ đồ này tùy thời cũng có thể muốn mạng của bọn họ.
——
Đến Thần Tiên đảo, tất cả mọi người đều không đến tột cùng thì Thần Tiên đảo là ở vị trí nào.
"Chỗ này thật sự thần bí, khó trách gọi là Thần Tiên đảo." Quả Tĩnh nhìn cảnh sắc chung quanh phát biểu cảm thán.
Vũ Văn Dục mặt bình tĩnh, kéo tay Viên Chiêu Quân, "Đi thôi! Đi tìm Đảo chủ."
Mục đích mọi người tới đây chủ yếu chính là giải độc cho Viên Chiêu Quân,
vì vậy theo Đông Phương Thiệu đi đến phòng ốc trước đó.
Phòng ốc
rất bình thường, trước phòng có một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, Đông Phương Thanh giống như lần đầu tiên Viên Chiêu Quân thấy, ngồi trước
bàn cờ ngẫm nghĩ.
Đông Phương Thanh là đưa lưng về phía mọi người,
đang lúc mọi người định mở miệng, "Viên cô nương tới, ta đây có một vấn
đề khó khăn, không biết cô nương có thể có phương pháp giải quyết."
Nghiên cứu kỳ nghệ là việc Đông Phương Thanh yêu thích, chỉ thấy trong
tay hắn cầm một quân cờ trắng chuẩn bị đặt trên bàn cờ.
Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng đều rất cảm thán thực lực của Đông Phương Thanh, thực lực của người này cao hơn bọn họ nhiều.
Tôn Hồng trước kia cho là võ công của nàng đã có thể tính là đệ nhất thiên
hạ, sau khi gặp phải Đông Phương Thiệu cùng Vũ Văn Dục, nàng mới biết
cõi đời này người có thực lực cùng nàng thực không ít, hôm nay nhìn thấy Đông Phương Thanh, càng làm cho nàng khiếp sợ.
Tiên thuật của Vũ Văn Dục luyện được đã coi như là rất tốt, đối mặt với thực lực của Đông Phương Thanh cảm thấy so với sư phụ Phong tiên cốc còn lợi hại hơn, đây rốt cuộc là nơi như thế nào?
"Tiền bối chậm đã." Vũ Văn Dục chậm rãi đi tới trước mặt Đông Phương Thanh, nói: "Quân cờ nên ở chỗ này,
này là có thể cải tử hồi sanh rồi." Hắn nói rồi đưa tay chỉ đến vị trí
tốt cho quân cờ.
" Quân cờ trắng đặt xuống liền giết chết một mảng
lớn quân cờ của mình, nhưng ngoài ra, lại khiến quân cờ thua thành quân
cờ thắng. Hay, thật sự là hay." Đông Phương Thanh sảng lãng cười to đi
qua mới mắt nhìn thẳng Vũ Văn Dục, "Vị công tử này kỳ nghệ cực tốt, thực lực không dưới Viên cô nương!"
Đông Phương Thanh quan sát Vũ Văn Dục, thực lực của người này rất mạnh, hơn nữa cũng tu luyện tiên thuật
giống như bọn họ, này diện mạo càng thêm hấp dẫn hắn, bởi vì so với nhi
tử Đông Phương Thiệu mình còn đẹp hơn hai phần, làm cho người ta nhìn
không dời mắt được.
Vũ Văn Dục cũng quan sát Đông Phương Thanh,
người này nhìn tầm 30 mấy tuổi, cũng là phụ thân của Đông Phương Thiệu,
chẳng lẽ cuộc sống của con người Thần Tiên đảo có thể sống ngàn năm sau?
Hai người quan sát lẫn nhau, Đông Phương Thiệu mở miệng giới thiệu, "Vị này là cha ta, Đông
Phương Thanh." Sau khi nói xong hắn quay người lại giới thiệu bọn người
Vũ Văn Dục, "Cha, hai vị này đều là bằng hữu của Viên cô nương, Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục." Nói xong lại nhìn Tôn Hồng nói: "Vị này là sư phụ của Viên chiêu cô nương."
"Ừm!" Đông Phương Thanh nhàn nhạt gật đầu một cái coi như là chào hỏi mọi người.
Cao nhân xưa nay đều là tánh khí như vậy, mọi người cũng không để ở trong lòng.
Đông Phương Thanh đã sớm tính ra Viên Chiêu Quân có một kiếp nạn, mỉm cười nói: "Viên cô nương trúng độc?"
"Đúng, ta trúng Bảy ngày hóa cốt liên." Loại độc chất này Viên Chiêu Quân chưa từng nghe qua, đã cảm thấy độc dược cổ đại so với độc dược hiện đại tên dễ nghe, hơn nữa này chức năng cũng là tiêu chuẩn nhất định. Giống như
độc dược hiện đại, đều là Ngân potassium cyanide, tình tức, Thạch tín
oxy hóa ba lần, Edit tại diễn đàn lê~quý~đôn. tên kia dù nghe đều nghe
không hiểu, không cần biết là những thứ gì, nhìn là cũng biết có độc.
Đông Phương Thanh nhìn nhi tử Đông Phương thiệu một chút, "Là ngươi nói chúng ta có thể cứu nàng?"
Đông Phương Thiệu lập tức liền cúi đầu, "Cha, ngươi nói Chiêu Quân thế nào
cũng là vị hôn thê của con, con không thể để cho nàng chết đi!" Trong
mắt người đời có thuốc có thể giải bách nhưng đối với bảy ngày hóa cốt
liên này là không có biện pháp, nếu không hắn cũng sẽ không nói thánh
vật trên Thần Tiên đảo có thể giải độc.
Ánh mắt Vũ Văn Dục trở nên ảm đạm, trong lúc nghe lời nói của Đông Phương Thiệu, liền kéo tay Viên Chiêu Quân nắm thật chặt.
"Thánh vật này không phải do chúng ta làm chủ, thần nữ trông coi, chúng ta không lấy được." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.
Mọi người nghe Đông Phương Thanh nói, cũng lo lắng nhìn Viên Chiêu Quân,
Viên Chiêu Quân lại như người không có chuyện gì cười nói: "Nàng không
cho, chúng ta có thể giành!"
"Đó là thần nữ, không phải người bình thường." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.
Vũ Văn Dục mắt khép hờ trầm tư một lát, "Xin hỏi tiền bối có loại thuốc
gì có thể trì hoãn độc dược phát tán không?" Bọn họ hiện tại cần thời
gian, không dùng được phương pháp gì hắn cũng muốn tìm được thuốc giải
cứu Viên Chiêu Quân, hắn không thể một lần nữa mất đi nàng.Edit bởi Tiểu Song, tại diễn đàn~ lê.quý.đon~
"Quả trường thọ có thể kéo dài
tuổi thọ của con người, nếu Viên cô nương đã ăn quả trường thọ và các
ngươi truyền chân khí cho nàng, có thể tạm thời ức chế độc dược phát
tác." Đông Phương Thanh nói ra phương án giải quyết, thế nhưng quả
trường thọ người trên đảo đều muốn ăn, muốn hái cho người ngoài ăn, có
thể có chút phiền toái.
"Vậy còn chờ gì, nhanh đi hái quả trường thọ cho Chiêu Quân ăn!" Tôn Hồng nói qua định đi hái quả trường thọ.
Đông Phương Thiệu ngăn cản nói: "Vật kia không dễ hái, có người đặc biệt trông chừng."
Tất cả mọi người mặt ngượng nghịu, chỉ có Viên Chiêu Quân còn cười được,
"Các ngươi võ công cao như vậy, không được thì trộm đi! Trộm không được
thì giành đi!" Thật ra thì những người này vì mạng của nàng mà như vậy,
nàng thật sự cảm kích, cứ trong thời gian ngắn chung sống như
vậy, khiến cho có được lý do để sống, nàng không còn nghĩ đến việc trở
về hiện đại nữa. Bởi vì ở hiện đại trừ bạn tốt Yến tử của nàng, nàng cái gì cũng không có. Nơi này thì khác, nơi này có nhiều người quan tâm đến nàng.
"Chiêu Quân, đây không phải đơn giản như ngươi nghĩ, thực
lực của mỗi người cai quản quả trưởng thọ so với ta còn mạnh hơn, ngoại
trừ cha ta ra cũng chưa có ai là đối thủ của bọn hắn." Đông Phương Thiệu nói.
"Vậy ngươi đi ra ngoài hái, cho ta ăn là được." Viên Chiêu Quân cười nói.
"Nào có dễ dàng như vậy, vật kia lấy xuống phải lập tức ăn vào, qua mười đếm thời gian thì không dùng được nữa." Đông Phương Thiệu giải thích. Nếu
có thể mang đi, hắn cứ làm như thế, cần gì phải khó khăn đây?
"Mười giây? Thời gian cũng quá ngắn!" Viên Chiêu Quân biết Đông Phương Thiệu
nói mười đếm thì đồng nghĩa với mười giây, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Mọi người không biết nàng là có ý gì, nhưng cũng không thắc mắc.
Tôn Hồng suy nghĩ một chút nói: "Đảo chủ có thể giúp chúng ta một chút
không?" Chỉ có Đảo chủ ấy là quản lý đối thủ, dù là giành cũng phải là
Đảo chủ giúp một tay mới được.
Viên Chiêu Quân thấy Nhị sư phụ
hỏi như thế, cười nói: "Tiền bối không phải là Đảo chủ sao? Một chút
chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm chủ sao?"
"Không thể." Đông Phương Thanh cười nói.
"Ngươi có điều không biết, này quả trường thọ là do người đặc biệt trông
chừng, bọn họ đời đời tương truyền, bọn họ không chịu chế ước của Đảo
chủ." Đông Phương Tiệu giải thích. Thật ra thì hắn không ngờ cha mình sẽ đồng ý cứu Viên Chiêu Quân, điều này nằm trong ngoài dự đoán của hắn.
Vũ Văn Dục nghe xong, lạnh nhạt nói: "Chiêu Quân đừng làm khó dễ Đảo chủ."
"Không làm khó dễ, ta sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ bọn ngươi." Đông Phương
Thanh mang trên mặt mỉm cười, Dien-đan-le-quy-đon. nụ cười kia làm cho
người ta một loại cảm giác cao thâm khó dò.
Viên Chiêu Quân nhăn
lại mày, cảm thấy này Đông Phương Thanh rất kỳ lạ, nàng là một người
ngoài, hắn tại sao phải phí sức như thế giúp nàng? Chẳng lẽ có mục đích gì?
Chuyện biến thành như vậy, mọi người cũng chỉ có thể an tâm chờ trời mà thôi.
Trời tối,mọi người chuẩn bị xong đưa Viên Chiêu Quân đi hái quả trường thọ.
Mọi người thương lượng, Vũ Văn Dục, Qủa Tĩnh, Đông Phương Thiệu, Tôn Hồng
sẽ phụ trách ngăn chặn người cai quản. đảo chủ Đông Phương Thanh mang
theo Viên Chiêu Quân trong lúc rối loạn để đi vào vườn ăn quả trường
thọ.
Trước khi xuất phát, Đông Phương Tiên ham chơi, nói gì cũng muốn đi theo. Mọi người không ngăn lại, để cho nàng đi.
Đông Phương Tiên là cô nương dáng dấp đẹp nhất trên đảo, là người tình trong mộng của tất cả nam tử trẻ tuổi trên đảo. Những người quản lý kia đều
là nam tử trẻ tuổi, không một người nào không muốn lấy Đông Phương Tiên
làm vợ.
Đông Phương Tiên có chút nghịch ngợm, võ công loại nào
đối với nàng cũng như nhau, phải nói thực lực của nàng tối đa cũng chỉ
có thể cùng Quả Tĩnh đánh tay ngang, ở Thần Tiên đảo mà nói, chính là võ công bình thường thôi.
Đông Phương Tiên lấy miếng vải đen cho
mọi người che mặt, Đông Phương Thiệu cười nói: "Không cần, người trên
đảo này ai sẽ trộm quả trường thọ, không cần suy nghĩ, người ta cũng
biết là bọn họ rồi, nói trắng ra là loại trừ chúng ta ra.”
Đông
Phương Tiên chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy đây cũng quá không có ý
nghĩa, "Thôi, ta thấy các người khỏi cần định đoạt, ta sẽ mang Viên cô
nương trực tiếp đi vào hái là được.” Vốn cho là có thể chơi vui, hiện
tại một ít cũng chẳng chơi được rồi, không bằng nàng mang theo Viên
Chiêu Quân trực tiếp vào vườn trái cây ăn quả trường thọ mới được.
"Muội muội, không được nói đùa! Vườn trái cây là nơi muội có thể tiến vào?"
Đông Phương Thiệu không ngờ muội muội mình còn có khả năng như vậy.
"Có cái gì không thể vào, muội với người cai quản đều là bằng hữu, một chút chuyện nhỏ như vậy, bọn họ dám không giúp muội sao?" Đông Phương Tiên
nói qua tiến lên liền lôi kéo Viên Chiêu Quân nói: "Đi thôi! Viên Chiêu
Quân chúng ta đi ăn quả trường thọ." Nàng bình thường nhàm chán cũng sẽ
vào vườn trái cây ăn quả trường thọ, những người đó chưa từng có canh
chừng nàng mỗi lần chỉ được ăn ít, nàng đều là tùy tiện ăn, có lúc lại
ăn đến no căng bụng.
Đông Phương Thanh cũng không có nghĩ đến nữ
nhi mình có này khả năng, cười nói "Nếu Tiên nhi nói có thể làm, Viên cô nương liền theo đi!"
"Tốt." Viên Chiêu Quân cười ha hả theo Đông Phương Tiên đi tới vườn trái cây.
Tất cả mọi người đối với quả trường thọ cảm thấy rất hứng thú, cũng đi theo.
Đông Phương Tiên đi tới nhìn cửa vườn trái cây, hai người cai quản nhìn thấy mặt nàng cũng mau cười, "Tiên nhi, ngươi đã đến rồi?" Một người cai
quản lấy lòng nàng.
Một người khác cũng cười hỏi: "Tiên nhi muốn quả ăn trường thọ rồi sao?"
"Hôm nay ta không muốn ăn, chẳng qua bằng hữu ta cần ăn." Đông Phương Tiên lôi kéo Viên Chiêu Quân nói.
Hai người cai quản dáng dấp cũng rất tuấn tú, nhìn Đông Phương Tiên kéo tay Viên Chiêu Quân, hai người đều không vui mừng nói: "Không được, người
ngoài không thể ăn quả trường thọ." Hai người này rõ ràng không phải là
người Thần Tiên đảo, tuy nói Thần Tiên đảo không phải người bình thường
có thể tới, người này có thể tới chỉ có thể nói rõ là bằng hữu Đông
Phương Tiên, nhưng là Đông Phương Tiên đối với tên tiểu tử kia kéo tay,
bọn họ sẽ không giúp tình địch của mình.
"Hai người các ngươi
là muốn ăn đòn đúng không! Ta nói được là được." Đông Phương Tiên mặt
khí phách, giơ tay lên muốn đánh hai người cai quản.
Hai người cai quản cũng không tránh né, liền nói: "Chỉ cần Tiên nhi vui mừng, đánh liền đánh đi!"
Điều này làm cho mọi người mở con mắt, nơi nào lại có những người cai quản
mặt nóng lạnh thay đổi thất thường đây! Căn bản là Đông Phương Tiên cẩu
thúi sao! Đông Phương Thiệu thấy phải là trừng lớn mắt, trong lòng không ngừng mắng những người muốn chủ ý muốn đánh người của muội muội hắn.
Đông Phương Tiên dáng dấp đẹp, người thích cũng nhiều, nhưng nàng một cũng
không ưa thích, cũng chỉ theo chân bọn họ làm bằng hữu, lúc ấy thấy Viên Chiêu Quân bị cho là nam tử, còn có chút động lòng, biết Viên Chiêu
Quân là nữ nhân nàng còn thất vọng cơ mà.
Đông Phương Tiên bị hai người cai quản làm cho tức muốn điên lên, mà Viên Chiêu Quân nhìn thấu
hai người cho là nàng là nam nhân nên đang ghen đây mà? Buồn cười mở
miệng nói: "Hai vị đại ca đừng hiểu lầm, ta là nữ, không phải nam nhân."
Hai người cai quản vừa nghe, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc quan sát Viên Chiêu Quân nửa ngày.đọc tại diễn~đàn~lê~quý~đôn.
Viên Chiêu Quân phối hợp ưỡn ngực, cười nói: "Xem đi! Nam nhân sẽ có cái này sao?"
Động tác của nàng khiến toàn bộ mọi người chọc vui, Vũ Văn Dục đứng xa xa nhìn, cũng nâng lên môi nở nụ cười.
"Tiên nhi, các ngươi đi thôi! Thích ăn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì."
Hai người cai quản thấy Viên Chiêu Quân là nữ nhân, trong nháy mắt khôi
phục nụ cười trên mặt.