Cuồng Nữ Bắt Phu: Quấn Lấy Thái Tử Lạnh Lùng

Đông Phương Thanh và
những người khác cũng mau chóng bay về phía trước mặt Viên Chiêu Quân,
mấy người cùng hai vị trưởng lão nhìn thẳng vào mắt.

Vũ Văn Dục
cùng Quả Tĩnh luôn ở bên cạnh Viên Chiêu Quân, hai người mỗi người đỡ
một cánh tay của nàng, đỡ nàng đứng dậy, đồng thời cơ hồ mở miệng hỏi
thăm: "Chiêu Quân, ngươi không sao chớ!"

"Chiêu Quân, ngươi tốt chứ!"

Nhận được ánh mắt lo lắng của hai người, Viên Chiêu Quân lấy lại nụ cười nhàn nhạt, "Ta không sao."

Lúc này hai vị trưởng lão lạnh lùng cùng cha con Đông Phương nhìn thẳng vào mắt nhau, "Đông Phương Thanh chuyện này không liên hệ gì tới ngươi,
ngươi đừng liên hệ vào." Hai vị trưởng lão vào thời điểm Viên Chiêu Quân cùng Đông Phương Tiên tiến vào vườn trường thọ đã nhận ra Viên Chiêu
Quân không giống người bình thường, trên người nàng có một linh khí
thuần khiết, vì vậy bọn họ nhắm một mắt mở một mắt cho Viên Chiêu Quân
tiến vào vườn trường thọ, quả nhiên đúng như bọn họ đoán, bích ngọc quả
tiên thật xuất hiện, hắn đã luyện hơn tám trăm năm Tiên thuật, nếu có
thể bay lên trời thành thần, thì bọn họ đối mặt sẽ chỉ có chết, cơ hội
tốt như vậy ở trước mặt bọn họ, bọn họ đương nhiên là lợi dụng.

"Bích ngọc quả tiên nếu lựa chọn Viên cô nương, hai vị trưởng lão cần gì phải làm khó?" Edit tại dien_dan_le•quy☺don♠. Đông Phương Thanh nở nụ cười
nhàn nhạt trên mặt, trong mắt lại lộ ra ý lạnh, nếu như hai vị trưởng
lão không buông tha Viên Chiêu Quân, hắn sẽ vì vậy mà liều mạng.

Một người trong đó là Nhị Trưởng Lão tính khí luôn luôn táo bạo, nhìn Đông
Phương Thanh che chở Viên Chiêu Quân, lên tiếng nói: "Đừng nói nhảm, nếu qua nửa canh giờ, bích ngọc quả tiên cùng với cơ thể cô ta hòa làm một, đến lúc đó chúng ta không thể lấy bích ngọc quả tiên ra được."

Đại Trưởng Lão nghe xong, gật đầu một cái, giơ tay lên đối phó với Đông
Phương Thanh trước mắt, bởi vì hắn là người thực lực mạnh nhất trong đám người này.

Đông Phương Thanh cũng không chần chừ, sử xuất Tiên thuật, tới đối kháng.

Hai phe lực lượng cường đại một hiện lên bạch quang một hiện lên hoàng
quang, hai cổ ánh sáng đụng vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh lớn, trong
lúc hai vị trưởng lão vào vườn đã kết xuất kết giới, hai người cai quản ở ngoài cửa trông chừng cũng không nghe thấy động tĩnh bên trong.

Đông Phương Thanh cùng Đại Trưởng Lão đối kháng, vì biết Nhị Trưởng Lão lực
lượng cường đại, sợ Đông Phương Thiệu cùng bọn người Vũ Văn Dục sẽ không thể đối kháng vì vậy nói: "Các ngươi mau dẫn Viên cô nương rời đi."

"Muốn rời đi, không có lối thoát." Nhị Trưởng Lão thẳng tắp hướng Đông Phương Thiệu cùng đám người Vũ Văn Dục một chưởng, mấy người đem Viên Chiêu
Quân bảo hộ ở sau lưng, đều dùng mười phần công lực của bọn hắn tới đối
kháng, mấy đạo hồng sắc quang cùng bạch quang của Nhị Trưởng Lão va chạm cùng nhau, phát ra tiếng vang nổ tung. Viên Chiêu Quân thấy sửng sốt
một chút, chính mình lại không võ công, không có biện pháp giúp.

Một lát đi qua, Quả Tĩnh lực lượng không đủ, sắc mặt trở nên tái nhợt, chỉ
chốc lát sau trong miệng của hắn tràn ra máu, sau đó bị bạch quang bắn
ra mấy thước rơi trên mặt đất.

Viên Chiêu Quân thấy thế, tiến lên đỡ Quả Tĩnh, "Quả sư huynh, ngươi làm sao vậy rồi hả? Ngươi không sao chớ!"

"Ta còn tốt." Quả Tĩnh bị trọng thương, ngồi dậy xong, liền tĩnh tọa bắt đầu tự động vận công chữa thương.

Viên Chiêu Quân lo lắng nhìn mặt Quả Tĩnh tái nhợt, sau đó lại lo lắng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiệu, Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng. Đang lúc
này, đầu của nàng đột nhiên đau, một chút xuất hiện thoáng qua trong
đầu. Tiếp theo đó là toàn thân bắt đầu nóng lên, nóng đến như nàng bị
lửa thiêu, mấy phút đi qua, nàng lại bắt đầu lạnh, lạnh khiến nàng run
lên. D~D~L~Q~D~

Quả Tĩnh cảm thấy Viên Chiêu Quân khác thường,
thu lại chân khí, tra xét Viên Chiêu Quân, nhìn dáng vẻ của nàng, hình
như rất khó chịu, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng xuất
khẩu hỏi: "Đông Phương tiền bối, Chiêu Quân tại sao một hồi nóng một hồi lạnh, nàng giống như rất khó chịu!"


Đông Phương Thanh cùng Đại
Trưởng Lão đánh nhau đang trong lửa nóng, nghe được câu hỏi của Quả
Tĩnh, vội nói: "Không có chuyện gì, đây là bích ngọc quả tiên đang cùng
Viên cô nương dung hợp lại." Hắn thật sự không có biện pháp giải thích
nhiều hơn nữa, bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể bị cắt đứt, nếu
không Viên Chiêu Quân sẽ bởi vì không chịu nổi lực lượng của bích ngọc
quả tiên sẽ tự bạo mà chết.

Quả Tĩnh biết đây là bích ngọc quả tiên đang tác quái, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.

Vũ Văn Dục cũng biết bọn Nhị Trưởng Lão kết giới cao, bọn họ hiện tại muốn làm đó là kéo dài thời gian đối kháng với hai vị trưởng lão, nhưng mà
ba người bọn hắn giống như càng ngày càng không địch lại Nhị Trưởng Lão
được nữa.

Mấy người sắc mặt đều rất không tốt, trên trán là mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống.

Viên Chiêu Quân toàn thân khó chịu, nàng không biết võ công, không thể dùng
chân khí đi quy thuận những lực lượng kia, chỉ có thể mặc cho những lực
lượng kia ở toàn thân tán loạn, tiếp trong đầu lại bắt đầu thoáng hiện
hình ảnh, có hình ảnh nàng cùng bạn tốt Yến Tử ở hiện đại đi chơi cùng
nhau, bởi vì nàng dáng dấp trung tính nên bị người cười nhạo, tiếp hình
ảnh dừng lại lúc nàng giải phẫu ngực lớn, nàng xuyên qua, đến trong thân thể thiên kim Tướng phủ Viên Chiêu Quân.

Tiếp theo đó là nàng vì luyện Tam Dương thần công, vì không muốn chết nên luôn ở cùng Vũ Văn
Dục, hình ảnh nhìn nàng chết khi đó, nhìn Vũ Văn dục bởi vì nàng mà
khiến bản thân trở nên thê thảm, nhìn hắn cả đêm hầu bên cạnh thi thể
của nàng vừa nói chuyện, cuối cùng nhìn đến hắn đi cứu nàng, hắn hôn mê
bất tỉnh một năm.

Những thứ kia mặc kệ là nàng nên nhớ mà lại
quên, chỉ cần nàng cùng Vũ Văn Dục ở chung một chỗ có liên quan trí nhớ
đều hiện ra giống như đầu óc nàng là máy chiếu phim vậy!

Thân
thể của nàng lạnh không ngừng run rẩy, lạnh đến toàn thân đỏ bừng, nhưng bởi vì những ký ức kia, nàng bất tri bất giác chảy xuống lệ. Giờ khắc
này, nàng mới biết Vũ Văn Dục vì nàng bỏ ra rất nhiều.

Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng, Đông Phương Thiệu lúc này đã chống đỡ không được liền thua trận, ba người cũng bị lực
lượng cường đại của Nhị Trưởng Lão bắn ra mấy thước, ba người đều bị nội thương, trong miệng khạc ra máu.

Chỉ có Vũ Văn Dục bị
thương giác khinh, ói máu cũng ít hơn, nhìn Nhị Trưởng Lão đi về phía
Viên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục phản xạ có điều kiện phi thân ngăn ở trước
người của Viên Chiêu Quân.

Ở thời khắc Nhị Trưởng Lão một chưởng đánh xuống, hắn thay nàng cản lại một chưởng kia, như vậy chưởng phong
như vài chục thanh đao bén nhọn đánh vào ngực của hắn. Nhất thời, trong
miệng hắn khạc ra rất nhiều máu, cả thân người bao một màu đỏ.

Thấy tình huống như thế, mọi người đều là cả kinh, Đông Phương Thiệu cùng
Tôn Hồng lần nữa ra sức đứng dậy hướng tới Nhị Trưởng Lão phát động công kích. Nhưng lực lượng của hai người hình như quá ít, Nhị Trưởng Lão chỉ dùng mấy chiêu liền đem hai người lần nữa đánh ngã trên mặt đất.

Quả Tĩnh nhìn thấy
tình huống như thế, trong lòng hết sức gấp gáp, thấy Nhị Trưởng Lão đi
đến phía Viên Chiêu Quân từng bước một, hắn quýnh lên, kêu lên: "Đông
Phương tiền bối, cứu mạng!"

Đông Phương Thanh nghe được tiếng cầu cứu, vừa phân tâm, quay đầu thấy người bên kia bị đánh đến trọng
thương, tâm hoảng hốt, sử xuất toàn lực cùng Đại Trưởng Lão đối kháng.

Đang ở lúc Đông Phương Thanh phân tâm trong nháy mắt, Đại Trưởng Lão cũng
dùng toàn lực hướng Đông Phương Thanh công kích, hai bên công lực chạm
nhau nổ tung, âm thanh kia đủ để đánh vỡ màng nhĩ của người ta, tốt là
người ở chỗ này võ công rất tốt, coi như Viên Chiêu Quân không có võ

công, cũng có quả tiên che chở.

Đông Phương Thanh và Đại Trưởng
Lão hai bên tổn hại, cũng bị đánh ngã trên mặt đất, hai người từ bò dậy, hé miệng đều là máu tươi.

Đông Phương Thanh dù là bị thương cũng là mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Đại Trưởng Lão. Đại
Trưởng Lão bị thương cùng Đông Phương Thanh không sai biệt lắm, mà nhìn
thấy Đông Phương Thanh bình tĩnh, hắn có chút hoài nghi thực lực của
Đông Phương Thanh, người này từ khi nào lại mạnh mẽ hơn hắn rồi?

Nhị Trưởng Lão thấy đối phương đều bị thương, cơ hội tới, hắn tiến lên
hướng đến phía Viên Chiêu Quân, vào giờ khắc này, Vũ Văn Dục so với
những người khác phản ứng nhanh chóng, phi thân ôm Viên Chiêu Quân tránh đi, bởi vì hắn bị thương, tuy nói bảo vệ Viên Chiêu Quân, một chưởng
kia vỗ vào ở trên người hắn, hắn bị đánh đến tựa như một miếng vải rách, y phục trên người cũng xé rách.

Tuy nói thân thể bị thương vô
cùng đau, hắn cố nén đau, đem Viên Chiêu Quân để ở một bên, sau đó đứng
lên lạnh lùng nhìn Nhị Trưởng Lão.

Lúc này cơ hồ Viên Chiêu Quân không có ý thức, trong đầu lộn xộn lung tung, những người khác xảy ra
chuyện gì nàng đều không biết.

Nhìn ánh mắt tử thần hiện lên
trước mắt, nhìn gương mặt giống như thần tiên, khiến Nhị Trưởng Lão có
chút ảo giác như đang nhìn thấy thần tiên. Hắn thật lâu mới lấy lại tinh thần, dùng toàn lực liền hướng đến Vũ Văn Dục đánh, người này thật đáng sợ, hắn không thể để cho hắn còn sống.

Ngay một khắc này, Vũ Văn Dục mặt bình tĩnh, chỉ thấy hắn bày ra mấy thủ thế phức tạp, đến lúc
đối phương công kích mà nhắm mắt lại, tựa hồ đang tiếp nhận đối phương
đả kích, nhưng trong nháy mắt, trên người hắn tràn ra thứ ánh sáng nhàn
nhạt, mà lúc này toàn thân hắn đau đớn như bị xé nứt, trong lòng hắn có
một tín niệm, dù là sử dụng huyết nhục của hắn, linh hồn của hắn làm tế, hắn cũng muốn bảo vệ hắn Viên Chiêu Quân người hắn yêu.

Ánh sáng Vũ Văn Dục trên người tán phát càng lúc càng lớn, từ đỏ biến sắc thành
màu trắng, cuối cùng biến thành màu xanh dương. Nhị Trưởng Lão dùng hết
toàn lực công kích, lại bị bắn ngược trở về, lực lượng kia thẳng tắp
đánh vào chính trên người hắn, hắn còn không kịp phòng thủ, liền bị
chính công lực của hắn đánh ngã xuống đất.

Hào quang màu xanh lam chiếu xuống mọi nơi trong vườn trường thọ, tiếp hai vị trưởng lão ngất
đi, những người khác bị thương được ánh sáng màu xanh lam ấy trị liệu,
thương thế của bọn hắn trong nháy mắt khép lại.Edit tại
dien~dan~le♦quy♦don~

Đông Phương Thanh nhìn ánh sáng màu lam
quang tản ra từ Vũ Văn Dục, nho nhỏ nói thầm, "Hắn là ai? Vì sao có công lực như vậy?" Cho dù Đông Phương Thanh nhìn thấu chuyện thế gian, lại
nhìn không thấu thân phận thật của Vũ Văn Dục, hình như nơi đó hắn không thể chạm đến.

Lam quang đi qua, tất cả khôi phục lại bình
tĩnh, trong vườn trường thọ Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão tựa như
ngủ thiếp đi, mà những người cai quản cũng lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra.

Mà lúc này Vũ Văn Dục hình như đã dùng hết lực lượng hắn
đang có, hắn té xuống đất, nhắm hai mắt, gương mặt khổ sở, chân mày
thắt, hắn nghĩ mở mắt ra, làm thế nào cũng không mở ra được, từ từ, hắn
mất đi ý thức.

Lúc này Viên Chiêu Quân trong đầu loạn, nàng hình
như đi tới điện diêm vương, nàng nhìn thấy Diêm Vương nói với nàng muốn
đưa lại trí nhớ của nàng, hơn nữa trả lại cho nàng một nửa linh hồn kia. Nàng muốn mở miệng hỏi, đây là xảy ra chuyện gì? Trước mắt của nàng đột nhiên biến đổi, nàng hình như tới một nơi khác, nàng một thân cổ đại,
quần áo trắng như tuyết, nàng đứng ở nơi đẹp như tiên cảnh. Cảnh tượng

trước mắt đột nhiên lại biến đổi, nàng nhìn thấy Vũ Văn Dục ở trước mắt
nàng biến mất, nàng quỳ trên mặt đất khóc, tiếp nàng lại đến điện diêm
vương, Diêm Vương nói nguyện ý giúp nàng, bởi vì nàng là linh khí sở
sinh thế gian vạn vật. Tiếp cảnh tượng trước mắt lại một lần biến đổi,
nàng hình như biến thành đứa trẻ nhỏ, mẫu thân đặt tên nàng là Viên
Chiêu Quân.

Những thứ linh tinh này cứ xuất hiện liên tục
trong đầu nàng, nàng thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng cười vui, thỉnh
thoảng khổ sở.

Nàng tỉnh lại nhìn một lần nữa thì trố mắt ra,
người nàng đã trở lại nhà Đông Phương Thanh, nàng nằm ở giường lớn, tất
cả mọi người khẩn trương nhìn nàng.

Nàng mở miệng nói câu nói đầu tiên là, "Các ngươi không sao chứ!"

Mọi người nói không có việc gì, nàng đột nhiên lại hỏi: "Vũ Văn Dục đâu?
Hắn ở đâu? Hắn thế nào?" Trong lòng nàng trống không, nàng hình như là
mất đi điều gì đó quan trọng, đột nhiên nàng nhớ những hình ảnh kia
trong mộng, những thứ đó trở thành trí nhớ của nàng. Thì ra nàng thật sự xuyên qua thời không trở thành vợ chồng với hắn.

"Hắn...... tốt." Quả Tĩnh ấp a ấp úng nói.

Trong lòng nàng căng thẳng, "Hắn bị thương có phải không, các ngươi không
phải cũng bị thương sao? Tại sao các ngươi không có việc gì, hắn có
chuyện gì sao? Hắn sẽ không chết!" Nàng nói xong, lệ ở trong hốc mắt
không tự chủ được đảo quanh.

Nàng đứng dậy, cả người trở nên rất
nhẹ, nàng không có suy nghĩ nhiều, đi phòng của Vũ Văn Dục. Mọi người đi theo phía sau nàng, đến cửa gian phòng Vũ Văn Dục, Đông Phương Thanh
đột nhiên nói: "Chúng ta đừng đi vào."

"Ừ." Mọi người gật đầu, đều ở đây bên ngoài chờ.Cập nhật nhanh tại dien_dan_le.quy.don

Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Dục lẳng lặng nằm, tựa như dáng vẻ lần đầu tiên
nàng nhìn hắn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, không còn sức
sống.

Nàng ngồi ở bên giường, kéo tay của hắn, nói: "Ta đã khôi phục nhớ, Dục, ngươi mau tỉnh lại!"

Vũ Văn dục lẳng lặng nằm, không nhúc nhích.

Nàng chậm rãi nói qua nàng ăn bích ngọc quả tiên và những chuyện xảy ra,
nàng nói: "Ta thật sự nhớ ngươi, chẳng qua tại sao ta phải đi gặp diêm
vương điện đây? Hắn nói ta là linh khí sở sinh Thiên Địa Vạn Vật, nhưng
ta là người! Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ những thứ này đều là chính
ta nằm mơ sao?" Nàng không nghĩ ra nàng tại sao lại nhìn thấy Diêm
Vương, vì sao lại muốn trả lại trí nhớ của nàng, chính là những hình ảnh kì lạ linh tinh kỳ quái, hình như đó là kiếp trước của nàng, tuy nhiên
nó tuyệt không rõ ràng, trừ hình ảnh, nàng cái gì cũng nhớ không nổi.

"Dục, ngươi nói chúng ta là không phải kiếp trước quen biết, nhưng ta cảm
thấy được chuyện hình như không có đơn giản như vậy? Ngươi nói đến tột
cùng là đã xảy ra chuyện gì? Còn có sư phụ ta cùng Vân Du đại sư đi nơi
nào?" Những thứ này đều là vấn đề nàng không thể nghĩ ra khi nàng khôi
phục trí nhớ.

Nàng nói rất nhiều lời, Vũ Văn Dục vẫn không tỉnh lại, nàng cuối cùng ra khỏi gian phòng, tìm Đông Phương Thanh.

Mọi người nhìn mặt của nàng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Đông Phương Thanh mở miệng trước, "Viên Chiêu Quân nhớ chuyện lúc trước?"

"Làm sao ngươi biết?" Viên Chiêu Quân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, sau đó vội
la lên: "Ngươi biết làm sao có thể khiến Vũ Văn Dục tỉnh lại chứ?"

Mọi người nghe nàng không phủ nhận, chính là thật nhớ chuyện luyện Tam
Dương thần công, Quả Tĩnh cùng Tôn Hồng vô cùng vui vẻ, nắm tay của nàng nói: "Đồ đệ, ngươi thật nhớ sư phụ ta?"

"Ừ." Viên Chiêu Quân gật đầu một cái, nhìn Quả Tĩnh rồi nhìn về phía Đông Phương Thanh, "Có biện pháp nào hay không?"

"Có, chính là bản thân ngươi." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.

"Ta có thể cứu hắn, chẳng lẽ ta là thuốc giải cho hắn?" Nàng cảm giác

chuyện thật trùng hợp, trước kia hắn là thuốc giải của nàng, hiện tại
nàng lại thành thuốc cho hắn.

"Không phải như vậy, là ngươi phải
học được độ tức, đem linh khí ngươi độ cho Vũ Văn Dục, như vậy là hắn có thể tỉnh." Đông Phương Thanh nói.

"Nói như vậy ta thật là vạn
vật linh khí sở sinh?" Viên Chiêu Quân có chút tin tưởng trước những ký
ức kia đều là thật, chỉ là này Đông Phương Thanh là ai? Sao lại điều gì
cũng biết.DĐ.

Đông Phương Thanh trước kia cũng không xác
định được thân phận của Viên Chiêu Quân, là sau khi nàng ăn bích ngọc
Thần Tiên, hắn mới xác định nàng chính là linh thần trong truyền thuyết.

"Không sai, ngươi chính là linh thần trong truyền thuyết." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.

Tất cả mọi người là cả kinh, linh thần? Trước giờ bọn hắn chưa từn nghe qua thần có hình dạng như thế này..

Đông Phương Thanh chầm chập nói: "Linh thần chính là Thiên Địa vạn vật linh
khí sinh ra thần, nàng chính là có thể thanh lọc tội ác, mặc kệ là người tốt hay là người xấu, khi nhìn thấy linh thần, sẽ thích nàng, sẽ nghĩ
trợ giúp cho nàng."

"Nói như vậy, lần đầu tiên ngươi giúp ta là
bởi vì ta có linh khí?" Viên Chiêu Quân cau mày, đây là thế giới gì đây, không chỉ có chuyện xuyên qua thời không, còn có thần, còn có Diêm
Vương. Hơn nữa nàng một chút công lực cũng không có thì lại được cho là thần, nàng cảm thấy mình mặc kệ tin hay không nàng gần như bị thần
kinh. Nếu như nàng thật là linh thần, vậy tại sao Viên Tiểu Điệp trước
đây hận nàng như vậy? Sao không được nàng tâm linh, biến trở thành người tốt?

"Đúng, cho nên ngươi phải giúp Vũ Văn Dục tỉnh lại, đem
linh khí ngươi độ cho hắn, ngươi bây giờ mặc dù ăn bích ngọc quả tiên,
nhưng là một chút công lực cũng không có, cũng sẽ không độ khí công, vì
vậy ta sẽ dạy ngươi. Ba ngày sau, ngươi là có thể cứu Vũ Văn Dục rồi."
Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.

Vũ Văn Dục chỉ là đã dùng hết
tất cả lực lượng của hắn, cũng không phải thành người sống đời sống thực vật, vì vậy khi lấy được linh khí sẽ lập tức tỉnh lại.

Viên
Chiêu Quân mặc kệ Đông Phương Thanh nói thật hay giả, dù nàng là thần
hay bị thần kinh, chỉ cần có thể cứu Vũ Văn Dục, không có gì là không
thể làm.

Viên Chiêu Quân khôi phục trí nhớ, đem sự tình nói ra rõ ràng với Đông Phương Thiệu, nói nàng sẽ không gả cho hắn, bởi vì nàng
chỉ có một trượng phu là Vũ Văn Dục.

Đông Phương Thiệu không hề
nói gì, chỉ là xoay người rời đi, ba ngày cũng không thấy bóng người. Mà Quả Tĩnh bởi vì Viên Chiêu Quân nhớ hắn trước kia mà rất vui vẻ, hắn
không có ý khác, hắn chỉ nghĩ lẳng lặng sống ở bên cạnh nàng, nhìn nàng
hạnh phúc, hắn cũng rất vui vẻ.

Hai vị trưởng lão tỉnh lại hình như cũng không nhớ chuyện ở vườn trường thọ, tất cả lại khôi phục bình thường.

Viên Chiêu Quân bắt đầu luyện công, học tập độ tức, ba ngày sau, nàng học
không khác biệt lắm. Mấy ngày nay nàng mới phát hiện, thân thể của nàng
nhẹ hơn, vì ăn được quả tiên, nàng chỉ cần hơi động một chút, là có thể
bay lên trời, muốn đi đâu đều có thể được. Biến hóa như thế, khiến nàng
không thể không cảm thán quả tiên thật thần kỳ.

Miệng Viên Chiêu
Quân hướng về phía miệng đem linh khí của mình độ cho Vũ Văn Dục, xong
chuyện chờ Vũ Văn Dục tỉnh lại, nhìn hắn từ từ mặt đỏ thắm, nàng không
khỏi cười nói: "Thật có hiệu quả, Dục, ngươi nên tỉnh đi!"

Lông
mi Vũ Văn Dục giật giật, nhưng Viên Chiêu Quân không nhìn thấy, nhìn môi Vũ Văn Dục trở nên đỏ thắm, liền nghĩ đến thời gian trước kia họ đi
chung với nhau hạnh phúc, nàng không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi của
hắn.

Đang ở lúc nàng hôn lên môi hắn, lông mi của hắn run lên
một cái, sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy hắn thay đổi, nàng
trừng mắt nhìn hắn, hai đôi mắt to mở ra, cứ như vậy trừng nhau.

Vũ Văn Dục trong lòng âm thầm hả hê, đổi khách làm chủ, ngẩng đầu ôm lấy đầu của nàng, hôn nàng thật sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận