Cuồng Nữ Bắt Phu: Quấn Lấy Thái Tử Lạnh Lùng

Editor: Tiểu Song

Cho tới bây giờ cũng chưa có để ý qua hai người đàn ông bị Viên Chiêu
Quân mang đi cắt tóc. Bước chân hai người có chút chậm, trong lòng thật
sự không muốn cắt đi tóc. Đối với Quả Tĩnh mà nói, hắn chỉ là một cổ
nhân, cho tới bây giờ cổ đại chưa bao giờ để ý, nhưng cắt tóc sẽ cảm
giác mình thật có lỗi với cha mẹ đã qua đời.

Mà Vũ Văn Dục mặc dù là thần, cũng bởi vì là thần, không người nào dám ở trên đầu hắn động đao, tóc này đã cùng hắn cùng nhau vượt qua chục tỉ
năm, hắn từ trước chưa từng nghĩ muốn cắt tóc.

Thấy hai người kì kèo mè nheo, Viên Chiêu Quân đẩy hai người nói: "Chỉ
là tóc mà thôi, có cái gì không bỏ được, nhanh lên xe! Ngươi xem Yến Tử
cũng lái xe tới."

Bọn họ ra cửa, Yến Tử đi đến nhà xe để lấy xe, mấy người đi ra ngoài cũng không thể đi bộ được!

Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh nhìn Viên Chiêu Quân một chút, lúc này Yến Tử lên tiếng, "Mau lên đây đi! Tớ đưa các cậu đi."

"Cám ơn, Yến tử." Viên Chiêu Quân cười lên xe, sau đó hướng về phía hai
người còn ngốc đứng tại chỗ không đi nói: "Hai người mau lên đây đi!"

"Ừ." Hai người đáp trả, cuối cùng vẫn là lên xe.

Viên Chiêu Quân đóng cửa xe, cười nói: "Hai người nên cảm nhận ngồi trên xe như thế nào đi. Không giống xe ngựa, tốc độ quá chậm."

Vũ Văn Dục dĩ nhiên là từng nghe qua Viên Chiêu Quân nói công cụ giao
thông, ở hiện đại, nhưng ngồi lên xe thực sự, thì cảm giác không giống,
tốc độ này thật rất nhanh, căn bản là không phải xe ngựa có thể so sánh, hơn nữa cũng vững vàng. Nhìn lại đường cũng không phải giống như đường
đi ở cổ đại, đường này chất liệu đặc biệt, mặt đường bằng phẳng, ngồi ở
trong xe cảm giác rất thoải mái. Cửa sổ xe mở ra, gió thổi vào, khiến
tóc Vũ Văn Dục thổi bay tán loạn, Viên Chiêu Quân thấy, đã nói: "Xem
coi, đúng là nên cắt tóc rồi!"

Vũ Văn Dục khẽ mỉm cười, đối với Viên Chiêu Quân là cực kỳ cưng chiều,
chỉ cần nàng vui vẻ, cắt tóc cũng không phải là không thể.

Quả Tĩnh cũng cảm thấy công cụ giao thông hiện đại thật hay, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân gì, hắn say xe, hơn 10" sau, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, trong dạ dày khó chịu muốn ói. Hắn cố nén, không nói.

Viên Chiêu Quân thông minh, liếc mắt liền biết ra Quả Tĩnh là say xe,
liền cười hỏi Yến Tử, "Yến Tử, chưa tới cửa hiệu cắt tóc sao?"

Lúc này xe quẹo một chỗ, Yến Tử cười nói: "Ở chỗ này nè."

Yến Tử dừng xe lại, Viên Chiêu Quân lại giúp mở cửa xe cho Quả Tĩnh xuống, Quả Tĩnh sau khi xuống xe liền nôn ra.

Vũ Văn Dục ngồi trên xe nghiên cứu cấu tạo vừa xuống xe, Yến Tử cũng
xuống xe, lúc trước hắn không chú ý nhìn Viên Chiêu Quân mở cửa xe thế
nào, nhìn mấy giây chưa hiểu rõ, cũng không định dùng Tiên thuật mở cửa xe, vì vậy không xuống xe bằng cửa xe bên cạnh mình, mà là từ cửa xe
Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh đi xuống.

Quả Tĩnh ói rất lợi hại, Viên Chiêu Quân cau mày, suy nghĩ một chút
chuyện say xe, dù Thần Tiên cũng không cần biết, nàng chỉ là muốn giúp
cũng giúp không được, chỉ có thể nhìn Quả Tĩnh ói xong.

Trên mặt Vũ Văn Dục là nụ cười nhàn nhạt, biết Quả Tĩnh cực khổ, lòng
hắn vừa động, tay trống rỗng liền xuất hiện một viên thuốc ở trong tay,
đưa cho Quả Tĩnh nói: "Ăn đi! Lập tức không bị khó chịu."

Quả Tĩnh nhận lấy, không do dự trực tiếp liền nuốt viên thuốc. Thuốc vừa xuống bụng, hắn lập tức đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong dạ dày
cũng không khó chịu, rất cảm kích nói cám ơn với Vũ Văn Dục.

Viên Chiêu Quân ở trong lòng suy nghĩ, chính mình cũng là Thần Tiên, làm sao lại không có thần dược như vậy đây? Nghĩ tới thuốc này nếu bán trên thị trường nhất định rất chạy đi! Suy nghĩ một chút nàng cảm thấy có
thật nhiều nhân dân tệ xuất hiện trước mắt của nàng.

Yến Tử dẫn mọi người vào cửa hiệu cắt tóc, mấy người vừa vào cửa liền
hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thợ cắt tóc rất nhiệt tình chào hỏi mọi
người, hiển nhiên Yến Tử là khách quen tiệm này.

Viên Chiêu Quân nhìn thợ cắt tóc nói: " Thiết kế cho bọn họ một kiểu tóc, tóc của bọn họ quá dài."

Thợ cắt tóc nhìn Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục, đều nhìn ngây người, hai
người kia đẹp quá đi thôi. Đặc biệt là Vũ Văn Dục, mặc kệ nam nữ, sau
khi nhìn hắn cũng không thể dời mắt đi được.

"Được! Hai người mời tới bên này!" Thợ cắt tóc vẻ mặt tươi cười, dẫn Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục đi gội đầu ở khu tắm.

Đối với gội đầu, Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh đều cảm thấy nằm gội đầu như
vậy là phương pháp rất tốt, hai người đều rất hưởng thụ. Nghĩ tới cùng
Viên Chiêu Quân đến này thời đại này là chọn lựa không tồi.

Thợ cắt tóc căn cứ vào chất tóc của hai người mà thiết kế, xem ra sẽ rất đẹp trai. Nhìn mình trong kiếng, hai người cũng có chút không quen,
nhưng lại không thể không thừa nhận, dạng này cũng rất đẹp mắt.

Viên Chiêu Quân cùng Yến Tử đều nhìn phải ngây dại, thật lâu mới lấy lại tinh thần, thở dài nói: "Oa! Quá đẹp trai rồi."

Trong tiệm mọi người đều nhìn Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh, bọn họ cũng
không dời mắt được, hai người kia thật đáng yêu, bọn họ chưa nhìn thấy
ai đẹp nhưu vậy, so với diễn viên trên TV còn đẹp hơn nhiều.

"Hài lòng không?" Vũ Văn Dục nhìn Viên Chiêu Quân mỉm cười.

"Ừm! Ừm! Hài lòng, rất hài lòng rồi, ta cảm thấy được kiểu tóc này quá
thích hợp với ngươi." Viên Chiêu Quân ha ha cười, liền ôm lấy cánh tay
Vũ Văn Dục. Thấy mọi người đối với nàng là ánh mắt hâm mộ, trong lòng
nàng có chút kiêu ngạo cùng tự mãn nho nhỏ.

Yến Tử liền suy nghĩ, bạn tốt của mình thật là có phúc khí, tuy nói
người đàn ông này không có tiền! Nhưng bộ dạng xinh xắn, hơn nữa đối với Chiêu Quân cũng rất được, con gái cả đời còn mong gì? Không phải là tìm một người đàn ông hạnh phúc sống qua ngày sao? Nàng lại nhìn Quả Tĩnh,
Quả Tĩnh bây giờ và Trầm Tuấn Hiên nhìn càng giống nhau hơn, hai người
cơ hồ giống nhau như đúc, thế nhưng phong cách thì có chút bất đồng.

Thời gian đi qua, đã đến thời điểm ăn cơm trưa, đối với Vũ Văn Dục mà
nói có ăn hay không cũng không có quan hệ, nhưng Viên Chiêu Quân không
giống, nàng chính là chủy sàm, cho dù là không đói bụng nàng cũng muốn
ăn.

Yến Tử mời khách, Viên Chiêu Quân tự nhiên sẽ chặt đẹp Yến Tử một bữa.

Phòng ăn phải đi thang máy, Vũ Văn Dục cảm thấy tất cả đều rất mới lạ,
cũng không có nghĩ tới dùng Tiên thuật, tựa như một người bình thường
cùng mọi người cùng nhau đi vào thang máy. Thấy người khác bấm nút, hắn
sẽ liếc mắt nhìn. Quả Tĩnh cũng hiểu những thứ kia cùng nhận thức của
hắn không giống nhau, vì vậy cũng sẽ yên lặng học tập.

Thang máy vừa động, Quả Tĩnh có chút hơi khẩn trương, Viên Chiêu Quân đã nhìn ra, cười nói: "Sư huynh, đừng sợ, này giống như động đất đợt trước đó.”

Quả Tĩnh kéo miệng cười nhạt, sắc mặt không tốt lắm.

Vũ Văn Dục chính là không giống, hắn là thần, coi như chưa tự mình
nghiệm qua, nhưng hắn cũng có thể ở rất nhanh làm quen tất cả sự vật ở
đây. Hắn đang trong lòng suy nghĩ, ngày nào đó hắn sẽ đi máy bay, còn có hỏa tiễn gì đó, đồ đạn hắn cũng muốn biết

Viên Chiêu Quân ở chỗ này đã sinh sống hai mươi mấy năm, đối với nơi này tất cả đều rất quen thuộc, chỉ là để cho nàng không nghĩ ra bọn họ nếu
là thần, tại sao xưa kia tới nay chưa từng bao giờ tới thời không đây?
Còn có người hiện đại cũng không tin quỷ thần, cõi đời này là có thần
vẫn không có thần linh?

Bọn họ ăn thịt bò bít tết, nhìn cây xiên kia, Quả Tĩnh xác định Viên
Chiêu Quân cùng Yến Tử sẽ động thủ. Ngươi nói muốn hắn cầm kiếm giết
người một ít cũng không khó khăn, nhưng muốn hắn cầm đao xiên ăn cái gì, hắn lại có chút không quen, thật lâu mới đem thịt bò bít tết cắt thành
miếng nhỏ ăn vào.

Vũ Văn Dục cũng không quen phương thức ăn này, hơi động người, dùng chút Tiên thuật, hắn cũng không cần lực, xiên kia đụng tới thịt bò bít tết,
thịt bò bít tết liền bị cắt thành nhiều miếng nhỏ.

Vũ Văn Dục động tác ăn luôn luôn ưu nhã, Viên Chiêu Quân cùng Yến Tử
sửng sốt một chút. Họ chưa bao giờ gặp qua người ăn thịt bò bít tết có
thể ăn ưu nhã nhưu vậy.

Yến Tử liền thở dài nói: "Chiêu Quân, cậu xác định chồng cậu là người sao?"

Viên Chiêu Quân liếc Yến tử một cái, "Không phải là người chẳng lẽ là quỷ!"

"Tớ không phải nói anh ấy là quỷ, cậu xem động tác kia, giống như thần
tiên mà sách miêu tả, thấy dáng vẻ như thế, tớ cảm thấy được người như
anh ấy, nên thành tiên mới đúng." Yến tử đôm đốp đôm đốp nói.

Vũ Văn Dục nghe các nàng đối thoại trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẫn là thong thả ung dung ăn mấy thứ linh tinh.

Quả Tĩnh cũng nhìn Vũ Văn Dục một cái, trong lòng suy nghĩ, vốn là Vũ Văn Dục cũng không phải là người, là thần.

Đối với Yến tử nói thành tiên Viên Chiêu Quân không tự nhiên để có thể
thừa nhận nói Vũ Văn Dục chính là Thần Tiên, chỉ có cười nói: "Cái người này, không phải là bị sắc đẹp của chồng tớ mê hoặc chứ! Cậu như vậy,
chồng cậu làm thế nào?"

"Nói hưu nói vượn cái gì? Chồng của bạn thân không thể lừa gạt, cậu chưa từng nghe qua sao?" Yến tử ha ha cười, vừa nói vừa cúi đầu ăn.

"Chưa từng nghe qua, tớ không có bác học như cậu." Viên Chiêu Quân cũng
cười, hai người ngươi một câu ta một lời, còn bất chợt nói tin tức giải trí.

Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục vẫn không nói gì, sau khi ăn xong, theo Viên Chiêu Quân cùng Yến tử ra khỏi phòng ăn.

Ra khỏi phòng ăn Yến tử lái xe trở về, Viên Chiêu Quân lúc này mới nghĩ
đến vấn đề nàng không có tiền, nhưng nàng ở thái tử điện cầm chút thỏi
vàng, để ở trong túi trên người nàng

"Yến tử, ở đâu có đổi vàng!" Viên Chiêu Quân hỏi. Bọn họ hiện tại có ba
người, cũng không thể ở nhà bạn được! Nàng muốn đổi ra tiền, mua phòng
hoặc là mướn phòng.

"Thế nào? Cậu phát tài, có vàng để đổi hả?" Yến tử thuận miệng cười hỏi.

"Làm gì có! Tớ chỉ là đi xem một chút." Viên Chiêu Quân ha ha cười.

"Thì ở phía trước có một tiệm vàng, nơi đó sẽ cho đổi vàng." Yến tử nói
xong điện thoại vang lên, là chồng nàng gọi điện thoại tới, nói nàng nên đi thăm bà của nàng.

Yến tử nhận điện thoại mặt xin lỗi nói: "Chiêu Quân ta có việc phải đi
thăm nhfa ngoại, các cậu đi dạo một lát, rồi thuê xe về nha! Đây là chìa khóa nhà của tớ."

Viên Chiêu Quân không có cầm chìa khóa, cười nói: "Cậu đi đi! Nhất định lại là chuyện con cái của cậu rồi."

Yến tử kết hôn nhiều năm rồi, sau khi kết hôn không lâu có đứa bé, đứa
bé do bà nuôi, không để cho nàng nuôi, nàng và chồng nàng bây giờ ở nhà, dĩ nhiên nên trở về xem đứa bé một chút, hai người vẫn trải qua cuộc
sống hai người.

"Ừ, tớ đi nha. Các cậu từ từ chơi!" Yến tử nói xong cũng lên xe rời đi.

Yến tử rời đi, Viên Chiêu Quân lúc này mới nói: "Đi thôi! Chúng ta cầm vàng đi đổi ít tiền để dùng."

Vũ Văn Dục cũng đồng ý Viên Chiêu Quân, lúc ấy Viên Chiêu Quân ở thái tử điện cầm thỏi vàng hắn còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ nhìn lại thật đúng là có chút công dụng rồi.

Mấy người đến tiệm vàng, Viên Chiêu Quân cầm thỏi vàng đổi có ba 10 mấy
vạn khối, nhìn tới sổ tiền, Viên Chiêu Quân cười ha hả, thế nhưng chút
tiền này vẫn không thể mua nhà! Nàng nên lấy thêm chút, đổi lại biệt thự tới ở đi! Nghĩ như vậy, đối với Vũ Văn Dục nói: "Dục, chúng ta không
bằng trở về thái tử điện lấy thêm thỏi vàng đi!"

Vũ Văn Dục cau mày, cười nói: "Để chuyện này cho ta.”

Nghe được Vũ Văn Dục nói như vậy, Viên Chiêu Quân hưng phấn hỏi: "Dục có ý tứ là nói ngươi sẽ tạo ra tiền sao?"

"Ngươi cũng có thể, vậy tại sao ngươi không thay đổi?" Vũ Văn Dục cười vỗ vỗ đầu của nàng.

Viên Chiêu Quân cười nói: "Ngươi không phải là nói như thế sẽ ảnh hưởng
tới trật tự sao? Ta đương nhiên không biết làm chuyện như vậy. Chỉ là
ngươi không phải dạng đó sao!"

Vũ Văn Dục bất đắc dĩ cười cười, "Ta là nói ta có thể từ trên tay ngươi kiếm tiền." Cũng không phải nói lần tiền.

"Kiếm thế nào? Chẳng lẽ ngươi biết máy vi tính?" Viên Chiêu Quân cười hỏi.

"Không biết." Vũ Văn Dục thành thật trả lời.

"Còn nói cái gì Thần Chủ, máy vi tính cũng không." Viên Chiêu Quân trợn
trắng mắt, vậy kiếm tiền thế nào! Chẳng lẽ muốn hắn đi coi bói cho người khác hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui