Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Sao nào, bản vương đi đâu cần cô quản sao?”
Nha đầu xấu xa này, giúp nàng ta mà đến một câu cảm ơn cũng không có, lại còn muốn tống cổ hắn đi.
“Làm sao dám chứ, chỉ là vị Phật lớn như ngài ở lại học viện, sẽ dọa bọn họ sợ, làm sao mà học được, chẳng phải ta đây thay ngài làm công đức sao?”
Cố Thanh Hy chỉ vào những học trò đang run rẩy quỳ ở học viện, trong mắt mang theo nét hài hước dí dỏm.
Tiêu Vũ Hiên và những người khác nghĩ chiến thần chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, không ngờ Dạ Mặc Uyên vừa khoát tay, Thanh Phong lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng gia.
Chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Buổi tối còn không về phủ, cô chờ xem chân chó của cô còn có thể giữ được không”.
Ơ…
Chiến thần cứ thế rời đi thôi sao?
Hắn đến đây lẽ nào thật sự chỉ để giúp nha đầu xấu xí?
Nhớ lại thái độ của chiến thần với Cố Thanh Hy vài lần trước đây, Tiêu Vũ Hiên dường như nhận ra chiến thần có lẽ không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật.
Chân chó?
Chân của nàng là chân chó sao?
“Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục học”, Thượng Quan phu tử nói. . ngôn tình ngược
Mọi người ngồi xuống, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, không ít ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Người tiếp theo, Diệp Phong”.
Diệp Phong không biết từ khi nào đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nghe thấy gọi đến mình liền đứng dậy cung kính lễ độ vái một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên án.
Dáng người hắn ta cao ráo thanh tú, khí chất phi phàm, hai tay vuốt ve dây đàn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia sáng sâu xa khó dò.
Cố Thanh Hy sáp đến gần Tiêu Vũ Hiên, hỏi: “Tiết học hôm nay có phải để cho mọi người lần lượt đàn không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy ngươi đàn chưa?”
“Ta...tay ta bị thương, Thượng Quan phu tử đã đặc cách cho ta không cần đàn”.
Cố Thanh Hy ném cho hắn ta một ánh mắt khinh bỉ.
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta, rõ ràng là đang nói dối, không biết đàn thì nhận một câu.
“Ngươi bảo học bao nhiêu tiết rồi, cũng không thấy Thượng Quan phu tử đàn, ngài ấy thật sự biết đàn sao?”
“Tất nhiên là biết, kỹ năng đàn của ngài ấy nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Vậy tại sao ngài ấy không đàn?”
“...”
Mỗi ngày đi học nàng ta không phải đến muộn thì cũng là ngủ gật, Thượng Quan phu tử có đàn, nàng ta cũng không nghe được.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương xuyên qua học viện, đi qua rừng cây, vang lên bên tai mọi người, mọi người khẽ giật mình, đều bị tiếng đàn tuyệt diệu thu hút.
Đến Cố Thanh Hy cũng không ngoại lệ.
Lại thấy Diệp Phong mặc một bộ quần áo trắng xanh nho nhã, khoanh chân ngồi bên án, sống lưng thẳng tắp dường như không bao giờ cong, tay khẽ đàn, tiếng đàn tuyệt diệu lay động tuôn ra giữa các ngón tay, như thể hòa làm một với trời đất.
Tiếng đàn lên bổng xuống trầm, trầm thấp du dương, uyển chuyển mà không mất đi sự sục sôi, làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc trước trán, càng lộ ra vẻ thanh tao không vướng bụi trần, phóng khoáng như tiên giáng trần.
Tiêu Vũ Hiên cảm thán: “Mẹ kiếp, tiếng đàn của Diệp Phong lại hay như vậy, ta không nghe nhầm chứ”.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng tiếng đàn của hắn ta.
Trong tiếng đàn nhã nhặn của hắn ta mang theo một chút đau buồn và bất lực.
Dường như cố gắng hết sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng hết lần này đến lần khác bị đẩy vào vực sâu tăm tối vô tận, ngước mắt nhìn xung quanh đều là bóng tối, không thấy một chút ánh sáng.
Tiếng đàn trầm thấp như nói lên sự bất lực của hắn ta.
Cố Thanh Hy nghe đến tâm trạng nặng nề.
Rốt cuộc hắn ta đã trải qua quá khứ như nào, mà tiếng đàn lại trở nên tuyệt vọng, đau đớn như vậy?
Một khúc đàn đã kết thúc.
Mọi người rất lâu cũng chưa trở lại bình thường.
Không ít người khóe mắt đã ngấn lệ.
Cùng với niềm hân hoan và nỗi bi thương của tiếng đàn, trong không khí dường như cũng bao trùm nỗi buồn man mác như trong tiếng đàn của hắn ta.
Rất lâu, không biết là ai hô lên một tiếng đàn hay, mới kéo mọi người lại.
Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phong.
Thế nào cũng không ngờ được, hắn ta không chỉ đầy tài hoa, mà đàn cũng hay như vậy.
Mọi người trong học viện xì xào.
“Tiếng đàn của Diệp Phong có thể sánh với Thượng Quan phu tử”.
“Điều đó là đương nhiên, chưa bao giờ ta được nghe ai đó đàn xúc động như vậy, nghe vào khiến trái tim ta tan nát, tiếng đàn của hắn ta sao lại bi thương như vậy”.
“Ta vốn tưởng rằng khả năng đàn của Cố nhị tiểu thư đã là cực tốt rồi, nhưng bây giờ so với Diệp Phong đúng là cách biệt một trời một vực, đáng tiếc đại hội đấu văn không thi đàn, bằng không Diệp Phong chắc chắn sẽ thắng”.
Sắc mặt Cố Sơ Vân u ám.
Nàng ta bị mất tư cách tham gia đại hội đấu văn, vốn muốn mượn cơ hội lần này để nổi tiếng khắp Đế Đô, không ngờ lại bị Diệp Phong đè bẹp.
Hắn ta chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, tại sao đàn tốt như vậy?
Trước đây dù nàng ta đứng ở đâu cũng là người nổi bật nhất, nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác bị kéo xuống.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cảm giác tồn tại của nàng ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Dung phu tử không thể tin nổi nhìn Diệp Phong.
Bất kể là cầm kỳ thư họa Diệp Phong đều tinh thông, thậm chí còn lợi hại hơn cả phu tử là ông ta, trong học viện e rằng chỉ có Thượng Quan phu tử mới có tư cách dạy hắn, còn lại những người khác tài hoa đều không bằng hắn, nói gì đến dạy hắn?
Thượng Quan phu tử cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt nhuốm ý cười nhàn nhạt nhìn đến Diệp Phong, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng trầm tư.
Diệp Phong đã ngồi về chỗ của mình, Cố Thanh Hy giơ ngón tay cái, tán dương nói: “Đàn hay”.
Diệp Phong nhướng mi, không đáp lại.
Thượng Quan phu tử cười nói: “Diệp Phong đàn không tệ, giai điệu tuyệt đẹp, phảng phất nỗi buồn man mác, trong nỗi xót xa bể dâu có sự bất lực, thê lương, nhưng lại tràn đầy hy vọng, được tấu lên một cách hoàn hảo, không tệ”.
“Người tiếp theo, Cố Thanh Hy”, Thượng Quan phu tử khẽ ngẩng đầu, liếc đến Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy giơ tay: “Phu tử, đến giờ tan học rồi, mặc dù ngài là phu tử, nhưng cũng không thể vô cớ giữ học trò lại, học trò kiên quyết từ chối đàn”.
Thượng Quan phu tử và những người khác nhìn sắc trời, mới phát hiện mặt trời chiều đã dần xuống núi.
Vừa nãy bị Thái Hậu và chiến thần làm mất một chút thời gian, lại bị tiếng đàn của Diệp Phong thu hút, đến thời gian tan học cũng không chú ý đến.
Lý Dương ngồi bên cạnh Cố Sơ Vân cười chế nhạo nói: “Cố tam tiểu thư, không phải cô không biết đàn, nên mới ầm ĩ đòi tan học đấy chứ”.
“Sao nào, ngươi nghi ngờ lão đại của chúng ta?”, Liễu Nguyệt tức giận nói.
“Vậy nàng ta đàn đi”.