Cố Thanh Hy cười ha ha nói: “Được thôi, vừa nãy chiến thần nói rồi, buổi tối phải về phủ, mà ta còn phải chạy bốn mươi vòng quanh học viện nữa, nếu cứ làm mất thời gian như vậy, chắc là tối nay ta không trở về được rồi, hay là hai chân chó của ngươi tặng cho chiến thần, bây giờ ta sẽ đàn cho ngươi nghe”.
Sắc mặt Lý Dương liền thay đổi.
Lời nói vừa rồi của chiến thần vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn ta tin chắc, nếu Cố Thanh Hy không thể trở về phủ, chiến thần chắc chắn sẽ chặt hai chân của hắn ta.
“Không nói gì nữa? Vậy là không có ai phản đối nữa? Phu tử, xin hỏi có thể tan học được chưa?”
“Tan học, ngày mai lên lớp Cố tam tiểu thư đàn tiếp, bốn mươi vòng này hôm nay ta sẽ đích thân giám sát”.
Bước chân Cố Thanh Hy loạng choạng.
Hận không thể lôi mười tám đời tổ tông của Thượng Quan Sở ra mắng.
Sau khi chạy bốn mươi vòng quanh học viện, Cố Thanh Hy mồ hôi nhễ nhại, mệt đến mức thở hổn hển.
Trong lò luyện đan của học viện, Cố Thanh Hy đem hơn ba mươi loại dược liệu mà mình đã thu thập trước đó luyện thành một viên thuốc.
Cố Thanh Hy chia viên thuốc thành hai, uống một nửa viên, nửa viên còn lại nghiền nát đắp lên mặt.
Nàng nhìn vào gương đồng, nhìn những mụn mủ trên mặt dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông có vẻ không còn buồn nôn nữa, làn da cũng trở nên mịn màng hơn rất nhiều.
Chỉ là những vết sẹo kinh khủng chằng chịt như những ngọn đồi vẫn còn.
Nếu không loại bỏ những vết sẹo này, gương mặt của nàng vẫn thảm thương không nỡ nhìn, cực kỳ xấu xí.
“Xem ra phải mau chóng nghĩ cách tìm được cỏ Địa Ngục”.
Cố Thanh Hy buồn bực đẩy cửa phòng ra, hít thở bầu không khí trong lành.
Vốn dĩ vẫn còn ôm một tia hy vọng, thiếu một dược liệu có lẽ cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ xem ra vẫn là nàng nghĩ quá tích cực.
“Nha đầu xấu xí, cuối cùng cũng tìm thấy cô, cô trốn ở đây làm gì? Sắp tới giờ tý, cô còn không mau trở về phủ Dạ Vương, ngộ nhỡ chiến thần thực sự chặt hai chân cô thì sao?”
Hắn dám chặt?
Trừ khi độc của hắn không muốn giải nữa.
Cố Thanh Hy vươn vai, nhẹ nhàng nói: “Đã muộn như vậy rồi, ngươi bị thương sao còn không về nghỉ ngơi đi?”
“Còn không phải vì lo lắng cho cô sao, người phụ nữ như cô làm việc không đáng tin cậy chút nào”.
Cố Thanh Hy ôm vai bá cổ hắn ta, cười ha ha: “Ngươi là sợ ta về muộn bị Dạ Mặc Uyên chặt hai chân, hay là sợ ta gặp phải sát thủ, hay là lại sợ ta đi Vô Ưu Quan không đưa ngươi đi cùng?”
Tiêu Vũ Hiên gạt tay nàng ra.
Hai câu đầu còn giống tiếng người, câu cuối đâu giống tiếng người đâu?
“Ta tiễn cô về”.
“Gấp cái gì, không phải viện trưởng hẹn Diệp Phong tối nay gặp ở Tàng Thư Các sao? Không biết bọn họ nói chuyện xong chưa, chúng ta đi góp vui”.
“Cô còn đi, cô không sợ chiến thần tức giận sẽ thực sự chặt mất hai chân của cô sao?”
“Không phải vẫn chưa chặt sao? Đi”.
Cố Thanh Hy xách cổ áo hắn ta, đi thẳng đến Tàng Thư Các.
Tiêu Vũ Hiên kháng nghị.
Hắn ta là một người đàn ông to lớn, bị một người phụ nữ túm cổ áo lôi đi còn ra thể thống gì?
Vừa định nói gì đó, trong học viện Hoàng gia bất ngờ vang lên tiếng chuông.
Tiêu Vũ Hiên biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía có tiếng chuông.
Cố Thanh Hy buông tay, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Học viện xảy ra chuyện lớn, hơn nữa, còn có người chết”.
“Có người chết?”
“Chuông trống xưa nay không tùy tiện đánh, sáu tiếng liên tiếp, chứng tỏ trong học viện xảy ra chuyện đặc biệt khẩn cấp, nếu là bảy tiếng thì là Thái Thượng phu tử hoặc viện trưởng qua đời, tiếng chuông vừa rồi vừa đúng bảy tiếng, kỳ lạ, bất kể là Thái Thượng phu tử hay viện trưởng sức khẻo đều rất tốt, hơn nữa võ công cũng nổi bật trong học viện, làm sao bọn họ có thể chết được?”
Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy nhìn nhau.
Đều nghĩ đến một khả năng, bị giết.
Hai người chạy về phía có tiếng chuông.
Mọi người trong học viện đều hoảng hốt, nét mặt hoang mang.
Cố Thanh Hy tóm lấy một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Viện trưởng bị giết rồi”.
“Cái gì…viện trưởng bị giết?”, hôm qua chẳng phải còn êm đẹp sao, thậm chí còn đích thân tặng Diệp Phong một viên Ôn Nguyên Châu.
Tiêu Vũ Hiên vội hỏi: “Hung thủ là ai”.
“Diệp Phong, là Diệp Phong giết viện trưởng”.
“Nói nhảm cái gì, Diệp Phong sao có thể giết viện trưởng”.
“Thật mà, có người nhìn thấy Diệp Phong đi ra từ Tàng Thư Các”.
Cố Thanh Hy quăng người đó sang một bên, tự mình chạy đến Tàng Thư Các.
Trong Tàng Thư Các tập hợp không ít phu tử.
Bao gồm cả Thượng Quan phu tử, Từ phu tử, Dung phu tử cùng rất nhiều phu tử nàng thấy quen nhưng không biết tên, thậm chí còn có không ít học trò ở lại qua đêm của học viện.
Viện trưởng nằm trong vũng máu, hai mắt trợn tròn, giống như phát hiện ra bí mật lớn nào đó, chết không nhắm mắt, bị nhát kiếm chí mạng giết chết.
Lại nhìn Tàng Thư Các, một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, nếu phỏng đoán không nhầm, hẳn là bị người cực kỳ tín nhiệm hoặc không chút đề phòng cạnh mình giết chết.
Dung phu tử gầm lên nói: “Sao lại xảy ra chuyện này, hôm nay Tàng Thư Các không có ai gác đêm sao? Võ công của viện trưởng cao như vậy, sao có thể bị giết”.
Đầy tớ gác đêm hai chân run rẩy nói: “Thưa…thưa Dung phu tử, sau khi viện trưởng đến Tàng Thư Các, nói đêm khuya sương dày, bảo chúng tiểu nhân không cần gác đêm, cứ về nghỉ ngơi, chúng tiểu nhân...chúng tiểu nhân liền trở về”.
“Hồ đồ, viện trưởng bảo các ngươi trở về, các ngươi liền trở về sao? Các ngươi không thể đứng gác từ xa sao”.
Thấy Dung phu tử nổi cáu, Từ phu tử khuyên: “Viện trưởng có tấm lòng lương thiện, trước đây cũng thường xuyên cho đầy tớ gác đêm về nghỉ ngơi, ai có thể nghĩ sẽ xảy ra việc như này, ông cũng đừng trách cứ bọn họ”.
Thượng Quan phu tử sau khi kiểm tra thi thể của viện trưởng một lượt, trầm giọng hỏi.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đầu đuôi gốc ngọn nói hết ra, không được phép bỏ sót bất kỳ chi tiết nào”.
“Vâng...giờ tuất ba khắc Diệp Phong vào Tàng Thư Các, nói là viện trưởng bảo hắn ta tối nay đến Tàng Thư Các tìm ngài ấy, giờ hợi hai khắc viện trưởng cũng tới Tàng Thư Các, bảo chúng tiểu nhân trở về nghỉ ngơi trước, bởi vì trải qua việc Cố tam tiểu thư bị ám sát, chúng tiểu nhân không dám cứ thế rời đi, chỉ bảo nhau đi nhà vệ sinh, lúc trở về láng máng nghe thấy tiếng cãi nhau trong Tàng Thư Các, sau đó, chúng tiểu nhân nhìn thấy Diệp Phong rời đi từ cửa sổ, tốc độ của Diệp Phong cực nhanh, giống như ma quỷ, hơn nữa mặt hắn ta vô cùng lạnh lùng, chúng tiểu nhân đều nghĩ gặp phải quỷ”.