Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cuối cùng, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên cũng thấy rõ người đó.

Nhưng bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt trợn to, tỏ vẻ khó tin và khiếp sợ, người cũng không ngừng run rẩy.

Là Diệp Phong.

Không ngờ lại là Diệp Phong.

Có điều Diệp Phong không lạnh lùng ít nói, vô cùng kiêu ngạo như trước đây.

Lúc này, dùng bất cứ ngôn ngữ nào trên đời cũng không thể miêu tả sự thê thảm của hắn ta.

Một tay hắn ta giữ chặt phần bụng đang chảy máu, một tay khác như đã bị gãy, chỉ có thể tựa vào một gốc đại thụ lớn tiếng thở mạnh, dường như chỉ khi tựa vào thân cây, hắn ta mới có thể cố gắng cho mình không ngã xuống.

Nhìn trên người hắn ta một lần nữa.

Quần áo của hắn ta bị xé rách, để lộ vết thương vừa ghê rợn vừa đáng sợ.

Những vết thương kia khiến người ta phải giật mình, không ít chỗ bị cắn rơi cả thịt.

Từ ngực đến bụng bị thương sâu đến mức lộ cả xương, máu thấm đỏ một vùng.

Ở bụng của hắn ta còn bị cắm năm sáu con dao nhỏ, dao đâm sâu đến tận xương, máu tươi chậm rãi chảy ra từ mũi dao.

Ngoài ra, khắp nơi trên người hắn ta còn có đủ loại vết thương từ roi, gậy, kiếm vân vân, có thể nói là cả người không có chỗ nào lành lặn cả.

Điều khiến Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nổi giận là…

Ngoài những vết thương này ra, trên những chỗ không có quần áo che khuất của Diệp Phong còn có những dấu vết mờ ám, sắc mặt hắn ta tái nhợt, mái tóc rối bù, hai chân run rẩy, khoé miệng cũng sưng phù, vừa nhìn đã biết là bị người ta làm nhục.

Phẫn nộ.

Phẫn nộ ngút trời.

Cố Thanh Hy gần như dùng hết sức lực toàn thân mới cố giữ cho mình không nổi điên.

Khí thế trên người bọn họ quá mạnh mẽ.

Diệp Phong ngẩng đầu, trong ánh mắt đau khổ thoáng lộ vẻ sợ hãi và hốt hoảng.

Lúc này trăng rất tròn, trời không có mây, ánh trăng sáng trong chiếu nghiêng xuống, dù không thể chiếu sáng mọi thứ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nhau.

Diệp Phong hốt hoảng che đi thân thể hớ hênh, cuộn tròn người lại, dường như không dám cho người khác nhìn thấy hắn ta, cũng không dám nhìn bọn họ.

Nhưng quần áo trên người hắn ta quá ít, dù hắn ta có che đậy thế nào cũng không thể che được hết.

“Diệp Phong…”

Cổ họng của Tiêu Vũ Hiên như bị mắc xương cá, muôn vàn lời nói chỉ có thể biến thành hai chữ Diệp Phong.

Hắn ta muốn tiến lên đỡ lấy Diệp Phong.

Nhưng Diệp Phong lại không ngừng lùi về sau, không muốn đụng chạm với hắn ta.

Diệp Phong lảo đảo chạy về phía ngôi miếu, nhưng vì bị thương quá nặng nên lập tức khuỵu xuống.

“Phụt…”

Không biết có phải vì quá kích động không, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo muốn ngã xuống.

“Ngươi bị thương rất nặng, ta cầm máu cho ngươi”.

“Đừng tới đây… Đừng… Cầu xin ngươi…”

Tiếng cầu xin nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, còn rất khàn, khiến Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đau lòng không thôi.

Diệp Phong muốn bò dậy, nhưng vì bị thương quá nặng, hắn ta hoàn toàn không đứng lên nổi.

Hắn ta chỉ có thể bò dần về phía ngôi miếu.

Trên người hắn ta vẫn còn có mấy con dao, vì bò như thế nên dao càng cắm sâu vào trong, nhưng hắn ta như không có cảm giác, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất bò về phía ngôi miếu đổ nát kia.

Tiêu Vũ Hiên không đành lòng, muốn đến đỡ hắn ta, nhưng lại bị Cố Thanh Hy ngăn cản.

Trong đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ đau lòng, nàng chậm rãi cất lời: “Để lại cho hắn chút danh dự đi”.

Dường như Tiêu Vũ Hiên đã hiểu rõ, chỉ là trong lòng vẫn thấy khiếp sợ không thôi.

Ánh trăng chiếu xuống, một nam nhân người đầy máu khó khăn bò về phía ngôi miếu, hắn ta bò rất chậm, mỗi lần bò đều như tiêu tốn tất cả sức lực của hắn ta.

Nơi hắn ta bò qua để lại một đường máu thật dài.

Rất lâu sau đó, Diệp Phong mới bò vào được trong ngôi miếu.

Ngôi miếu đã lâu không được sửa sang, cửa sổ gãy vỡ từ lâu, gió rét gào thét thổi vào.

Dưới ánh trăng, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên thấy Diệp Phong tựa lưng vào tường không ngừng thở hổn hển, dường như đang rất đau đớn.

Hắn ta nhíu chặt mày, một tay giữ lấy bụng.

Một lát sau, hắn ta nhặt một cành củi khô từ dưới đất lên cho vào miệng cắn, thò tay vào bụng, rút mấy con dao đang cắm sâu bên trong ra ngoài.

Dao bị rút ra, máu tươi bắn tung toé.

Hắn ta rất đau, nhưng lại cắn răng nuốt tiếng rên rỉ vào trong, không muốn phát ra một âm thanh nào.

Nếu không vì hắn ta vẫn luôn run rẩy, e rằng người khác sẽ nghĩ hắn ta chỉ đang lấy một thứ rất bình thường ra ngoài.

Sau khi rút một con dao ra, hắn ta lại rút một con dao khác.

Máu tươi tí tách chảy xuống, thấm đỏ mặt đất, cũng như nhuộm đỏ đôi mắt mờ mịt của Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Hắn ta như thế… có khi nào sẽ chết không?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

“Ta không biết hắn ta có thể chịu đựng được không, nhưng nếu bây giờ đi vào, chỉ sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết”.

Mỗi người đều có lòng tự trọng của riêng mình.

Diệp Phong cũng không ngoại lệ.

Trong bụng bị ghim năm con dao, Diệp Phong tự tay rút ra ba con dao, sau đó như hoàn toàn mất hết sức lực, hắn ta dựa vào vách tường, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu và máu tí tách chảy xuống, Diệp Phong đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt đỏ như máu đầy sự tang thương và thê lương.

Thời gian dần trôi, khoé mắt Diệp Phong có hai dòng nước mắt chảy xuống, không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu vào lặng lẽ bật khóc.

Đây là tư thế bất lực nhất, cũng là tuyệt vọng nhất.

Nếu hắn ta có thể khóc thành tiếng thì tốt, nhưng hắn ta lại cố nén lại tiếng khóc của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy và nghe tiếng khóc thút thít của hắn ta, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên như tan nát cõi lòng.

Rốt cuộc đã trải qua chuyện thê thảm đến mức nào mới có thể khiến một người không quan tâm vinh nhục, lạnh lùng kiêu ngạo trở nên tuyệt vọng như thế.

“Chủ tử”.

Trong bóng đêm đột nhiên có một bóng người xuất hiện, người đó cung kính cúi chào Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy cách xa ngôi miếu một chút, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Phù Quang trước mặt.

“Chủ tử, đã điều tra ra thân phận của Diệp Phong rồi, thuở nhỏ hắn ta lớn lên ở Ma tộc, là cầm sư của Lan kỳ chủ Ma tộc, cũng là một người để mua vui”.

“Cầm sư? Người để mua vui? Đánh đàn giúp vui cho người khác?”

“Không phải…”

Trên khuôn mặt thanh tú của Phù Quang thoáng lộ vẻ lúng túng.

Tiêu Vũ Hiên vỗ đùi: “Đừng nói người để mua vui mà ngươi nói là về chuyện kia nhé?”

Phù Quang cúi đầu, thái độ vẫn cung kính lễ độ: “Phải, nói khó nghe một chút chính là… đồ chơi của Lan kỳ chủ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui