Cố Thanh Hy nói một tràng dài lốp bốp như tiếng pháo nổ liên hồi, mọi người trong học viện nghe mà thộn cả người.
Phu tử đã nghĩ đầy một bụng lời nói làm khó nàng, nhưng không ngờ đến kết cục này.
Ai nói tam tiểu thư của Thừa Tướng phủ nhát gan như chuột, yếu đuối dễ bắt nạt chứ?
Người nào đứng ra, ông ta bảo đảm đánh chết người đó.
Phu tử đang định lên tiếng nói, Cố Thanh Hy như một học trò ngoan ngoãn, thái độ vâng lời biết sai, hào sảng nói: “Phu tử, ta bảo đảm lần sau sẽ không đến muộn nữa, xin thầy cho học trò cơ hội sửa sai”.
Phu tử suýt thì không thở nổi.
Ông ta chỉ nói một câu, nàng thì hay rồi, nói một tràng dài đập vào mặt, từng chữ từng câu, ông ta cũng không thể phản bác, nếu phạt nàng, há chẳng phải ông ta để lại sơ hở cho người ta nắm thót?
“Nói láo, phu tử, Cố Thanh Hy đang nói dối, rõ ràng cô ta ngủ quên nên mới đến muộn”.
Cố Thanh Hy thuận theo tiếng nói đưa ánh mắt nhìn qua, lại thấy người lên tiếng chính là Cố Sơ Lan.
Đôi mắt nàng nheo lại, hỏi ngược lại: “Ồ… sao muội biết ta ngủ quên? Nếu ta không nhớ nhầm, hình như muội là thư đồng của ta phải không, nếu ta ngủ quên thật, là thư đồng của ta, chẳng lẽ không có trách nhiệm gọi ta dậy sao?”
Cố Sơ Lan nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ nói nàng ta cố ý không gọi Thanh Hy dậy, một mình đến học viện từ sáng sớm sao?
Những lời này, nàng ta đâu thể nói ra được.
Cố Thanh Hy cười nói: “Hay là muội không thắp hương tắm rửa, dập đầu tạ lệ cảm tạ hoàng thượng cùng ta, cho nên mới cố ý vu khống ta”.
“Muội…”
Đáng chết, con tiện nữ này, lại bị cô ta gài bẫy rồi.
Sắc mặt Cố Sơ Lan như nhuộm thuốc màu thay đổi không ngừng, còn không cả xì hơi nổi.
Tiêu Vũ Hiên giơ ngón tay cái ra với Cố Thanh Hy, bởi vì Cố Thanh Hy đứng bên cạnh hắn ta, hắn ta thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu, mới một ngày không gặp, miệng lưỡi của cô lại sắc bén rồi”.
Cố Thanh Hy chớp đôi mắt thuần khiết vô tội, lấy sách chặn trước mặt mình, nghiêng đầu cười nói với Tiêu Vũ Hiên: “Không dám không dám, miệng lưỡi không sắc bén, làm sao lấy ngươi cưng ngươi”.
“Phập…”
Tiêu Vũ Hiên đang đứng bỗng trượt ngã, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nữ nhân này, cầm tinh con khỉ hả, nhắng nhít như vậy.
Nàng hiểu thận trọng dè dặt là thế nào không.
Nghĩ đến chẳng may mình lấy phải một cô gái xấu xí về nhà, phụ thân còn không đánh gãy chân chó của hắn ta.
Cố Sơ Vân ngồi bên cạnh Trạch Vương, nàng ta âm thầm quan sát Cố Thanh Hy.
Mới một khoảng thời gian không về, hình như tam muội muội của nàng ta thay đổi rất nhiều.
Trước đây là nàng ta giả ngốc ngu ngơ, hay là…
“Một xú nữ, thật ngạo mạn, rõ ràng là ngươi đến muộn, mà cứ làm như phu tử cố ý làm khó ngươi vậy”.
Người lên tiếng là Đương Đương công chúa, khoảng mười năm mười sáu tuổi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trông rất ra dáng, có thể nhìn ra sau này chắc chắn sẽ là mỹ nhân, nhưng khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt, vừa nhìn là biết, chắc chắc là một công chúa kiêu kỳ.
Từ phu tử thuận thế gật đầu: “Đương Đương công chúa nói đúng”.
Cố Thanh Hy xòe tay: “Ta cũng không nói công chúa nói không đúng, chẳng phải ta đã biết lỗi, hy vọng phu tử cho ta cơ hội sửa sai mà”.
Lừa ai chứ.
Với thái độ ngạo mạn đó, đâu có vẻ biết lỗi?
“Nếu Cố tam tiểu thư đã biết lỗi, lại phạm lần đầu, hay là Từ phu tử cho cô ta một cơ hội đi”.
Bỗng nhiên, một giọng nói ôn hòa nho nhã chậm rãi vang lên, giọng như nước suối róc rách, vô cùng êm tai, khiến người ta nghe không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn mới phát hiện bên cạnh Từ phu tử còn có một chàng trai trẻ tuổi.
Vừa nhìn thấy chàng trai đó, Cố Thanh Hy kinh ngạc vô cùng.
Đó là chàng trai thế nào, dịu dàng ấm áp, nho nhã lịch sự, toàn thân tỏa ra khí chất thư sinh.
Hắn có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tựa như thần tiên chuyển thế.
Hắn mặc y phục màu trắng bay bay như tiên giáng trần, mái tóc dài đen chỉ tùy tiện buộc một nửa bằng một dải trắng, tóc đen tuyền phủ xuống nửa đầu như thác nước.
Làn gió nhẹ thổi qua làm tung bay sợi tóc, ung dung, tự tại, thanh cao, xuất thần.
Cố Thanh Hy dám bảo đảm, ngoại trừ chàng trai hôm đó bị nàng ép, thì đây là soái ca đẹp nhất mà nàng từng gặp từ khi sinh ra đến nay.
“Này, Cố Thanh Hy, ngươi cứ nhìn Thượng Quan phu tử mãi thế làm gì, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám nhìn thầy, cẩn thận ta móc mắt ngươi”, Đương Đương công chúa nổi giận.
Cố Thanh Hy hiểu ra.
Công chúa ngổ ngáo này thích vị phu tử trẻ đó.
Con mắt cũng không tệ.
Tuy Trạch Vương trông cũng không kém, nhưng so với Quan phu tử, không biết bị ném xa mấy con phố.
“Công chúa, luận bối phận, ta là hoàng thẩm của ngươi, ăn nói với hoàng thẩm, phải chú ý ngôn từ đấy”.
“Cái gì mà hoàng thẩm, ta không có hoàng thẩm xấu như ngươi”.
“Vẻ đẹp nằm trong đôi mắt kẻ si tình, có lẽ hoàng thúc chiến thần nhà ngươi thích kiểu người như ta đấy”.
Yên tĩnh.
Cả phòng học yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Cố Thanh Hy.
Dưới bầu trời, chưa có ai dám mang chiến thần Dạ Vương Gia ra đùa, nàng không sợ chết không có chỗ chôn thân ư?
Thượng Quan phu tử đã có lời, Từ phu tử cũng không muốn làm khó Cố Thanh Hy, huồng hồ lúc này còn lôi cả chiến thần vào.
“Được rồi được rồi, chuyện này kết thúc tại đây. Cố tam tiểu thư, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, lần này không tính toán với ngươi, lần sau tuyệt đối không được đến muộn nữa”.
“Vâng”.
“Tự tìm chỗ ngồi đi”.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn một vòng.
Bên cạnh Cố Sơ Lan và Cố Sơ Vân vẫn còn chỗ trống nhưng nàng không thích, nàng lại không dám ngồi vị trí phía trước, thế nên ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên kinh ngạc: “Cô ngồi cạnh ta làm gì, phía trước vẫn còn nhiều chỗ đấy”.
Chắc không phải dựa dẫm vào hắn ta thật chứ.
“Ngươi muốn ngồi phía trước thì tự lên phía trước đi”.
Đùa gì vậy, phía trước có tận hai phu tử, nếu nàng ngồi phía trước thật, thì sao lười biếng được.
“Ta ngồi đây trước”, Tiêu Vũ Hiên nói lại.
“Mặc kệ có phải ngươi ngồi đây trước hay không, tóm lại vị trí này cũng không phải là của nhà ngươi, nếu ngươi không muốn ngồi cùng ta, thì chuyển chỗ khác là được”.