Cái tên ngoài lạnh trong nóng này, tới đây ăn chực thì cũng thôi, còn muốn ăn chực cho nàng nghèo mới chịu.
Cố Thanh Hy kìm nén tức giận, nở một nụ cười trong sáng và thành thật: “Một bát cháo dược thiện mà thôi, nếu vương gia muốn ăn, thiếp thân sẽ nấu cho ngài khi cần. Nhưng ngài không nên ăn quá nhiều đồ bổ trong thời gian giải độc, nếu không khí huyết sẽ tăng cao, ảnh hưởng đến việc giải độc, thiếp thân làm vậy không phải vì lo lắng cho ngài sao?”
Bàn tay đang cầm thìa của Dạ Mặc Uyên khẽ cứng đờ.
Thiếp thân?
Quả nhiên tiểu nha đầu này coi Diệp Phong quan trọng hơn hắn.
“Không sao, bản vương đã bị kịch độc tàn phá nhiều năm, gần đây luôn cảm thấy khí huyết không đủ, cần tẩm bổ”.
“Nếu ngài muốn giải độc thì không được tẩm bổ”.
“Bản vương đã trúng độc hai mươi năm, việc giải độc cũng không chú trọng khoảng thời gian ngắn này. Trước khi giải độc vẫn nên bồi bổ cơ thể, tránh việc không chịu nổi mà chết”.
Dưới lớp mặt nạ quỷ, Dạ Mặc Uyên nở một nụ cười như không cười khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn.
Nhưng Cố Thanh Hy lại rất muốn xé bộ mặt đó của hắn xuống.
“Bát cháo dược thiện của Diệp Phong chỉ là một bát cháo bình thường, nó không có tác dụng bồi bổ cơ thể”.
“Không sao, bản vương vừa khéo muốn ăn bát cháo đó”.
“...”
Cố Thanh Hy coi như đã hiểu.
Dù cho nàng quanh co thế nào.
Hắn vẫn muốn ăn bát cháo dược thiện kia.
Xí.
Một bát cháo dược thiện đắt tiền, hắn đòi ăn mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Uổng công nàng đã cho hắn bát cháo vốn định cho chó ăn.
Cố Thanh Hy cực kì tức giận: “Được, nếu ngài muốn ăn, ta tự nấu cho ngài là được chứ gì”.
Ăn không ngồi rồi mà muốn ăn cháo của nàng, không sợ ăn xong rồi chết à?
Nhìn thấy biểu cảm của nàng, đám người Dạ Mặc Uyên bắt đầu cảnh giác.
Nha đầu này xấu xa lắm, có khi nào đang có ý đồ gì không?
“Vương gia, ngài đã ăn cháo xong, trời cũng đã tối, có phải đến lúc nên về nghỉ ngơi rồi hay không?”
Cố Thanh Hy hạ lệnh đuổi khách, nhưng Dạ Mặc Uyên lại như không hiểu, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
“Cô đã giải độc cho ta được một nửa”, hàm ý là giải được một nửa đã chuồn đi, lẽ nào cô không chịu trách nhiệm?
Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đại ca, chẳng phải ta đã bảo là tắm thuốc một tháng trước đã sao? Bây giờ còn chưa tới một tháng”.
“Tìm cách làm những thứ kia đừng cắn bản vương nữa”, Dạ Mặc Uyên thốt ra một câu.
Mẹ nó.
Mục đích quan trọng nhất khi đến đây của cái tên ngoài lạnh trong nóng này là bắt nàng làm những chất độc kia không cắn hắn nữa?
Mẹ nó.
Hắn không thể nói thẳng à?
Phải quanh co làm nàng rối não mới chịu.
“Nếu ngài ngoan thì chúng sẽ không cắn ngài, làm sao chất độc trong người ngài tìm được đường thải ra ngoài chứ? Hơn nữa, mặc dù chúng cắn ngài, nhưng chúng cũng đã trả giá bằng mạng sống của mình cơ mà? Ngài nhịn đau một chút, cùng lắm thì ta cho ngài mấy viên kẹo để ngài ngọt miệng”.
Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên lập tức tối sầm.
Coi hắn là đứa trẻ ba tuổi ư?
Cho kẹo là có thể giải quyết?
“Không đồng ý hả? Cũng được, ngài cởi hết quần áo ra đi, ta sẽ châm cứu và giác hơi cho ngài”.
“Nữ nhân, cô đang đùa ta đó à?”, nhiệt độ quanh người Dạ Mặc Uyên giảm xuống, đôi mắt khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Con mắt nào của ngài thấy ta đùa ngài thế? Chẳng lẽ ngài không cảm thấy gần đây sức khoẻ tốt hơn nhiều, hàn khí không còn nặng nữa sao?”
“Diệp Phong bị nghi ngờ sát hại Viện trưởng và Dung phu tử. Giáng Tuyết, bắt Diệp Phong lại”.
Cố Thanh Hy chắn trước mặt Giáng Tuyết, nổi giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng quá đáng”.
“Cô vẽ lên bức tranh cấm của bản vương và Thượng Quan Sở, bản vương vẫn chưa tính sổ với cô đâu, ai quá đáng hơn?”
“Chuyện này... Chẳng phải chuyện này ta đã bị Thượng Quan Sở phạt rồi à?”, Cố Thanh Hy che mắt, không dám nhìn khuôn mặt u ám kia.
Đã qua hàng trăm thế kỷ rồi mà còn nhắc tới chuyện đó làm gì?
Cố Thanh Hy lấy một đống chai lọ từ trong ngực ra, cuối cùng lấy một cái chai nhỏ ném cho Dạ Mặc Uyên.
“Trong chai có mười viên thuốc. Mỗi tối khi tắm thuốc, ngài chỉ cần rạch một vết thương nhỏ trên người rồi đổ một viên thuốc vào thuốc tắm, những chất độc kia sẽ không cắn ngài nữa”.
Cố Thanh Hy không nói những lời này thì thôi, vừa nói ra, toàn thân Dạ Mặc Uyên lập tức bao phủ một lớp sương lạnh.
Khí thế mạnh đến mức khiến người ta không chịu được phải quỳ xuống.
Tay hắn siết chặt làm phát ra tiếng răng rắc, hắn nghiến răng bảo: “Quả nhiên cô còn cách khác để giải độc cho bản vương”.
Khốn kiếp.
Tự nhiên hắn lại bị những chất độc kia cắn nhiều ngày như vậy.
Không ngờ nữ nhân này dám gài bẫy hắn.
Dạ Mặc Uyên cực kì tức giận.
Cố Thanh Hy nhanh chóng giải thích.
“Oan quá, oan cho ta quá, mấy ngày trước ta vừa nghĩ ra quả thật chỉ có cách kia mới có thể giải độc cho ngài. Còn loại thuốc này, ta đã phải khổ tâm nghiên cứu mấy ngày mới nghĩ ra được. Ngài nhìn này, vì nghiên cứu thuốc giải độc mà mắt ta thâm quầng hết rồi đây này”.
Nói xong, Cố Thanh Hy nâng mí mắt lên để lộ quầng thâm trước mặt hắn.
Lồng ngực Dạ Mặc Uyên phập phồng lên xuống.
Chẳng lẽ quầng thâm mắt không phải do nàng tự tìm đường chết cả đêm mới có ư?
Nếu hôm nay hắn không nhắc tới chuyện này, nữ nhân này chắc chắn sẽ không đưa mười viên thuốc này cho hắn.
“Cố Thanh Hy...”
“Ta đây, tai ta đâu có điếc, ngài không cần kích động như vậy. Vương gia, ngài suy nghĩ xem, nếu ta thật sự dám đùa bỡn ngài thì sao có thể ngoan ngoãn đưa mười viên thuốc này? Ta chắc chắn sẽ giấu đi, nhất quyết không lấy ra, để ngài bị độc vật cắn thủng trăm nghìn lỗ, có đúng không?”
Dạ Mặc Uyên cười khẩy: “Nói vậy là ta cần phải cảm ơn cô?”
“Thế thì không cần, chúng ta đường ai nấy đi, chỉ cần ngài đừng suốt ngày tới quấy rầy ta là được”.
“Bịch...”
Giáng Tuyết bê một bộ váy cưới đỏ tươi không biết từ đâu ra đặt trước mặt Cố Thanh Hy.
Bất kể là cách may hay chất liệu của váy cưới đều thuộc hàng đầu, con Phượng Hoàng thêu trên váy cưới sống động như thật, như thể sắp giương cánh bay đi, sờ vào có cảm giác mềm mại, mỏng mịn, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ thích không buông tay.
Nhưng Cố Thanh Hy lại trợn mắt chỉ vào váy cưới: “Đây là cái gì vậy?”
“Hừ, lẽ nào tam tiểu thư quên mất bảy ngày nữa sẽ là ngày vui của chúng ta? Bản vương đã chuẩn bị đầy đủ mũ phượng khăn quàng vai, bao gồm... mọi thứ cần thiết cho động phòng”.
Hắn nhấn mạnh hai chữ động phòng.
Vì hắn đeo mặt nạ quỷ nên không thể nhìn ra biểu cảm chính xác, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy kia.