Cố Thanh Hy hận không thể ném con trà xanh kia ra ngoài, nàng đan chéo hai tay, nắn bóp mười ngón tay vào nhau, tiếng xương kêu rắc rắc vang dội, nàng nhìn chằm chằm Cố Sơ Vân, giọng điệu kỳ quái.
“Cố Sơ Vân, ngược lại ta không biết, miệng tỷ đã lợi hại như vậy rồi, muốn nói thêm tội vậy thì dễ lắm”.
Nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt nàng, lại nhớ đến đám người Lý Hằng vừa bị nàng đánh cho một trận đau, trong lòng mọi người khẽ giật nảy lên.
Cố Thanh Hy muốn làm gì?
Không phải muốn đánh Cố Sơ Vân đấy chứ?
Thường phu tử quát: “Cố Thanh Hy, cô lại muốn làm gì?”
“Phu tử cho rằng ta muốn làm gì?”
Cố Sơ Vân như muốn bật khóc, oan ức lau nước nơi khóe mắt, nức nở nói: “Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi mà, cũng không có ý muốn nhằm vào ai, tại sao tam muội muội lại đổ oan cho ta”.
Cố Sơ Vân vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, lúc này dáng vẻ khóc giống như hoa lê dính mưa, càng khiến người ta đau lòng.
Đông đảo các công tử rối rít đứng ở bên cạnh nàng ta.
“Cố Thanh Hy, Cố nhị tiểu thư chỉ nói thật thôi mà, Diệp Phong vốn dĩ là tình nghi lớn, chẳng lẽ nàng ấy nói sai cái gì?”
“Đúng vậy, ba ngày trước sau khi Diệp Phong chạy trốn, đến cả bóng dáng cũng không thấy nữa, nếu hắn thật sự vô tội thì tại sao không dám hiện thân”.
“Trước đó cô cũng nói rồi, cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau cô không tìm ra hung thủ thì mặc kệ bọn ta xử lý Diệp Phong, những lời này chẳng lẽ cô đều quên hết rồi sao?”
“Trí nhớ của Cố Thanh Hy tốt lắm cơ mà, làm sao nàng ta có thể quên được, nàng ta đang càn quấy đấy”.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Hy trở thành đối tượng chịu đả kích.
Ngay cả Từ phu tử cũng không đứng về phía nàng.
Ngược lại Trần trưởng lão lên tiếng: “Phái thêm người, nhất định phải tìm thấy Diệp Phong”.
Mấy lần Cố Sơ Vân muốn nói lại thôi, Trần trưởng lão hỏi: “Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi”.
Cố Sơ Vân có chút lo âu nhìn Cố Thanh Hy, trong miệng ấp a ấp úng.
Ngược lại Cố Thanh Hy cũng muốn nghe xem nàng ta còn có thể nói ra những cái gì.
“Tam muội muội một mực nói thay Diệp Phong, không biết có phải Diệp Phong cho muội ấy uống thứ nước bùa mê thuốc lú gì không, hoặc là Diệp Phong đã nói gì đó nên muội ấy vẫn luôn đứng về phía hắn, ta thực sự lo lắng cho tam muội muội”.
Tâm tư Từ phu tử khẽ động.
“Tam tiểu thư sẽ không thật sự nghe theo Diệp Phong đâu. Ngô trưởng lão, không phải ông tinh thông thuật Kỳ Hoàng sao? Hay là ông giúp tam tiểu thư xem sao, nhưng đừng để tam tiểu thư xảy ra chuyện gì là được”.
“Người đâu, vây Cố tam tiểu thư lại”.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn.
Nàng phục Cố Sơ Vân thật rồi.
Vào lúc nàng vén tay áo lên đang định phản kích Cố Sơ Vân thì lại nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hô lớn: “Diệp Phong tới, ma đầu giết người quay về rồi”.
Ngước mắt lại nhìn thấy cách đó không xa, Diệp Phong toàn thân mặc áo xanh chậm rãi bước tới.
Dáng người hắn ta phóng khoáng như tiên giáng trần, mái tóc đen như mực tung bay đón gió, vô cùng hợp với khuôn mặt đẹp của hắn ta, giống như một vị tiên chuyển thế, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Hắn ta vừa xuất hiện, không ít cao thủ trong học viện vây quanh hắn ta như đối đầu với địch lớn, bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Thường phu tử tức giận: “Ngươi chính là Diệp Phong, ngươi giết viện trưởng và Dung phu tử, lại còn dám quay về, hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải để ngươi đền mạng cho viện trưởng, người đâu, bắt Diệp Phong lại”.
“Ai dám động vào hắn thì phải giẫm lên xác ta trước”.
Cố Thanh Hy gầm lên, sát khí cuồn cuộn.
Tuổi nàng không lớn lắm, nhưng khí thế lại rất mạnh, đặc biệt là đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt, hàn quang khiếp người, vô cùng bá đạo.
Mọi người không hiểu sao liền run rẩy.
Khí thế quá mạnh.
Người phụ nữ này thật sự chỉ là phế vật không có chút võ công nào sao?
Tại sao bọn họ cảm giác linh hồn đều run rẩy?
Thượng Quan phu tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, giọng nói hắn ta giống như suối trong chậm rãi chảy.
“Nếu Diệp Phong xuất hiện, vậy hãy để hắn nói rõ ràng chuyện này, cho dù hắn là hung thủ, học viện chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích”.
Thượng Quan Sở có địa vị nổi bật trong học viện, lời hắn ta nói ra, dù mọi người muốn phản đối cũng không tiện làm phật ý hắn ta.
“Không phải ngươi có việc phải làm sao? Quay về làm gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Diệp Phong hồn nhiên không thèm để ý đông đảo người mang theo ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể tiêu diệt mình, hắn ta chỉ lạnh nhạt nói: “Chợt nhớ đến chuyện của học viện, so với chuyện ta phải làm thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, vậy nên đến xem một chút”.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong bốn mắt nhìn nhau cùng cười một tiếng.
Có mấy lời vốn không cần nói ra.
Bọn họ cũng có thể đoán được tâm ý của nhau.
Cố Thanh Hy rất hiểu.
Nhất định là Diệp Phong biết chuyện nàng hẹn thời gian ba ngày với học viện, sợ nàng bị học viện gây khó khăn, cho nên mới quay đầu đi vòng vèo quay về học viện Hoàng Gia.
“Diệp Phong, ngươi nói ngươi không sát hại viện trưởng, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Ta không có gì có thể chứng minh, nhưng Diệp Phong ta không thẹn với lương tâm”.
“Phì, cái gì mà không thẹn với lương tâm, rõ ràng ngươi á khẩu không trả lời được”, Lý Hằng giận dữ nói.
Cố Thanh Hy giơ quả đấm của mình lên, con ngươi lạnh lẽo híp lại: “Ta thấy ngươi vẫn muốn nếm thử một chút quyền của ta”.
Cổ Lý Hằng rụt lại, lùi về phía sau mấy bước.
Thường phu tử càng nhìn càng giận.
Học viện rộng lớn như vậy, lẽ nào không trừng trị được Cố Thanh Hy? Không coi ai ra gì lại còn quá mức phách lối.
Đang định mở miệng dạy dỗ, Cố Thanh Hy liền chặn miệng ông ta.
“Tay trái của Diệp Phong đã từng bị thương, xương cũng gãy, hắn gảy đàn còn khó khăn, huống chi là dùng đao tay trái để giết người? Ta tin tại đây hẳn có rất nhiều người hiểu một chút về y thuật, nếu các ngươi không tin, có thể nhìn tay trái của hắn”.
Các phu tử đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Trần trưởng lão đi ra.
“Ta hiểu một chút về y thuật, chi bằng để ta đi xem đi”.
Diệp Phong cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trên người hắn ta vết thương chồng chất.
Bảo Trần trưởng lão kiểm tra, há chẳng phải là để lộ ra sự thật mình bị thương toàn thân?
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt quan tâm, tỏ ý hắn ta cứ yên tâm đi, lúc này Diệp Phong mới đưa tay trái của mình ra.
Trần trưởng lão bắt mạch, cả người giật mình, khiếp sợ nhìn Diệp Phong sắc mặt vốn đang bình tĩnh, mãi hồi lâu ông ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Trần trưởng lão, thế nào?”
Mọi người kỳ quái.
Ông ta kinh ngạc như vậy làm gì?
Lẽ nào thật sự là Diệp Phong giết?
Trần trưởng lão cố gắng giữ vững tinh thần, ông ta lạnh lùng nói: “Diệp Phong không phải hung thủ”.