Dịch Thần Phi vươn vai ngáp một cái: “Hôm qua ngủ không ngon, nay ta hơi mệt, hôm khác lại chơi, ta sợ không có tinh thần trực ban”.
“Đợi đã đợi đã, Dịch huynh đệ, hay là ngươi giúp ta chơi một ván nữa đi, một ván cuối cùng, được chứ”.
“Việc này…”, Dịch Thần Phi nhìn về phía Lưu kỳ thủ bằng ánh mắt khó xử.
Lạc kỳ thủ vẫn không chịu từ bỏ: “Xin ngươi đó, một ván cuối cùng, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi đâu”.
“Chơi một ván nữa cũng được, nhưng ta sợ tinh thần của ta không được tốt, sẽ thua đấy”.
“Không sợ, lần này thua cứ tính cho ta, ngươi cứ chơi thoải mái là được”, Lạc kỳ tkhông tin cả đêm đều thắng mà ván cuối lại thua”.
“Vẫn không được, tinh thần của ta không tốt sẽ rất dễ thua, ta sợ thua rồi, ngươi sẽ trách ta”.
“Ta không trách ngươi đâu, ta đảm bảo, ta thề chắc chắn ta sẽ không trách ngươi, ngươi thua cũng tính hết cho ta”.
Lưu kỳ thủ cười châm chọc: “Lạc lão đệ, đệ làm thế không phải là đang ép buộc người khác sao?”
“Ta có ép buộc đâu, hay huynh không dám cược”.
“Sao ta lại không dám cược chứ?”
“Vậy được, chúng ta chơi thêm một ván nữa, một ván cuối cùng, ta cược tất cả số tiền thắng tối nay, cùng với tất cả bạc mà ta có”.
Lưu kỳ thủ không muốn cược.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn gã ta, nếu gã ta không dám cược thì sau này làm sao làm lão đại đây?
Hơn nữa tối nay Lưu kỳ thủ đã thua sạch của cải rồi, trong lòng gã ta cũng không được thoải mái, gã ta bèn cắn răng nói một câu: “Được, cược đi”.
“Huynh cược cái gì?”
“Nhà cũ và cả biệt viện của ta”.
“Được, huynh cược tài hay xỉu?”, Lạc kỳ thủ sợ gã ta đổi ý.
Không ít kỳ thủ đều biết chuyện Lưu kỳ thủ lén mua một căn biệt viện ở bên ngoài thành Đế Đô, ai cũng đều hâm mộ gã ta.
Lạc kỳ thủ cũng thế.
Nếu gã có thể thắng được biệt viện thì lãi to rồi.
“À thì… đặt tài đi, không, đặt xỉu”.
“Rốt cuộc là tài hay xỉu?
“Xỉu”.
“Dịch huynh đệ, chúng ta cược gì?”
Dịch Thần Phi vẫn ung dung như trước, hắn ta cười nói: “Nếu huynh ấy đã cược xỉu, vậy chúng ta cứ cược tài thôi”.
“Đặt tài thật sao? Ngươi có muốn suy nghĩ cẩn thận không?”, lần này gã cược rất nhiều tiền, nếu thua thì sẽ lỗ, ngay cả tiền vốn cũng không còn.
“Hay là ngươi đặt đi?”, Dịch Thần Phi nhường chỗ.
Lạc kỳ thủ vội vàng xua tay: “Ngươi cược thì tốt hơn”.
Hai bên đều đã cược xong, xúc xắc là do Lưu kỳ thủ lắc.
Lưu kỳ thủ đổ mồ hôi lạnh, tay lắc xúc xắc không ngừng run rẩy.
Gã ta lắc mãi mà không chịu buông xuống, Lạc kỳ thủ nhìn mà sốt ruột.
“Huynh lắc xong chưa?”
“Giục gì mà giục”.
“Huynh nhanh lên đi”.
Lưu kỳ thủ lại lắc một lúc lâu mới buông xuống, nhưng gã ta mãi không dám mở nắp ra.
Tiền cược ván này quá lớn.
Dù ai trong hai người họ thua cũng sẽ táng gia bại sản.
Cuối cùng, Lạc kỳ thủ cắn răng mở nắp.
Gã cho rằng Dịch Thần Phi thắng cả đêm, chắc chắn gã có thể thắng một lần nữa.
Nhưng không ngờ rằng ván này lại là một hai ba, xỉu…
“Sao có thể như thế được, sao lại là xỉu?”, sắc mặt Lạc kỳ thủ thoáng chốc trở nên tái nhợt, không thể chấp nhận kết quả này.
Lưu kỳ thủ và mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt.
Bọn họ dụi mắt, vẫn là xỉu.
Thắng rồi… Thắng rồi…
Gã ta thắng rồi sao?
“Trời ạ, đúng là xỉu. Ta thắng rồi, toàn bộ số tiền này đều là của ta”.
“Họ Lưu kia, ngươi gian lận đúng không?”, Lạc kỳ thủ hét to.
Lưu kỳ thủ sa sầm mặt: “Con mắt nào của ngươi thấy ta gian lận? Ngươi có chứng cứ không?”
“Khi nãy ngươi liên tục thua, sao ván này lại thắng được?”
Lưu kỳ thủ giận quá hoá cười: “Ta thắng là do ta ăn gian, vậy khi nãy ta thua nhiều ván như thế, có phải ta nên nói các ngươi ăn gian không?”
“Nói bậy, sao chúng ta có thể ăn gian được?”
“Vậy vì sao ngươi lại nói ta gian lận”.
“Việc này…”
Lạc kỳ thủ nhìn về phía Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi nhún vai: “Chơi xúc xắc vốn là có thua có thắng, khi nãy ta đã nói rồi, tinh thần của ta không tốt thì dễ thua lắm, là ngươi cứ muốn cược mà”.
Lạc kỳ thủ tức đến mức mặt đỏ như gan lợn, gã không thể chấp nhận kết quả này: “Ván này không tính, ngươi nãy còn chưa lắc mà các ngươi đã cược rồi, không tính, làm lại”.
Lạc kỳ thủ không nói lời này thì thôi, vừa nói, tất cả mọi người đều bất mãn trợn mắt nhìn gã.
“Sao lại không tính, khi nãy cũng có mấy ván chưa lắc đã cược, chẳng lẽ những ván kia cũng không tính? Ngươi là không chịu thua đúng không”.
“Buồn cười, sao ta lại không chịu thua, là ta nghi ngờ ngươi gian lận”.
Vốn đã thắng nhiều bạc như thế, kết quả cuối cùng thua sạch cả vốn lẫn lãi, sao gã có thể cam tâm được.
“Ngươi hết lần này nói đến lần khác nói ta gian lận, hôm nay nếu ngươi không có chứng cứ, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Cố Thanh Hy bỗng chen vào một câu: “À, vị đại ca này, trên tay áo của huynh có gì kìa?”
Lưu kỳ thủ nghi ngờ nâng tay áo, một viên xúc xắc đột nhiên rơi xuống, lăn mấy vòng trên bàn mới dừng lại.
Shhh…
Mọi người đều hít sâu, không ngờ Lưu kỳ thủ lại gian lận.
Lạc kỳ thủ hét to, liên tục đấm gã ta mấy phát: “Ngươi còn nói ngươi không ăn gian, nếu ngươi không ăn gian, vậy xúc xắc trong tay áo của ngươi là cái gì?”
Lưu kỳ thủ cũng bực bội.
Gã ta thật sự không ăn gian.
Trên mặt đột nhiên bị đánh một quyền, Lưu kỳ thủ đau đến mức đầu kêu ong ong.
“Ngươi dám đánh ta ư, tạo phản à, vu oan cho ta thì thôi đi, lại còn dám đánh ta, các huynh đệ, đánh hắn một trận cho ta”.
“Các huynh đệ, họ Lưu này không có đạo đức, chẳng những gian lận trước mặt mọi người mà còn muốn đánh ta, đánh hắn một trận cho ta”.
Lúc này, mấy người khi nãy còn vui vẻ hoà thuận, vừa cười vừa nói xúm lại với nhau, ngươi một quyền ta một chưởng, đánh đấm túi bụi.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi lui ra.
Dịch Thần Phi cười nói: “Tam tiểu thư đúng là đi tới đâu là rối loạn tới đó”.
Cố Thanh Hy nghiêm túc đáp: “Nhảm nhí, rõ ràng là ngươi cố ý trêu đùa người ta, ngươi chọc tức Lạc kỳ thủ như thế, ta dám cược một túi que cay, chắc chắn Lạc kỳ thủ sẽ mất ngủ mấy ngày mấy đêm”.
“Que cay?”
Cố Thanh Hy híp mắt, cười hì hì: “Thần Phi đại ca, phiền ngươi dẫn ta đến chỗ sâu trong đài Tù Phượng”.
“Nơi đó canh gác nghiêm ngặt, ta không đi vào được”.
“Ta có cách đi vào, chỉ là ngươi phải chịu thiệt thòi một chút”.