Cố Thanh Hy nở một nụ cười đầy mưu mô, Dịch Thần Phi không khỏi lùi lại vài bước: “Cô lại muốn làm gì?”
Nàng ngước mắt ra hiệu cho hắn ta nhìn sang trái.
Dịch Thần Phi ngẩng đầu nhìn theo thì thấy ở bên trái, cách đó không xa có mấy tên kỳ thủ đang áp giải vài mỹ nam đi sâu vào trong đài Tù Phượng.
Da đầu hắn ta tê dại, hắn ta học theo biểu cảm của Cố Thanh Hy trợn mắt, từ chối không chút nghĩ ngợi: “Ta kiên quyết phản đối”.
Nha đầu này nghĩ gì trong đầu mà lại bắt hắn ta giả trang thành người hầu vậy?
Dù sao hắn ta cũng là nhà Nho Tam tiên sinh, nếu bị người khác biết thì hắn ta phải để mặt mũi ở đâu?
Cố Thanh Hy kéo tay hắn ta, nũng nịu quơ qua quơ lại, trên mặt tràn đầy tủi thân, đáng thương chớp mắt.
“Thần Phi đại ca, huynh giúp ta đi mà, ta bảo đảm chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ bắt huynh giả trang thành người hầu nữa đâu”.
“Không được”, quá xấu hổ.
Điều đáng xấu hổ hơn đó là những người hầu kia đều ăn mặc rất phong phanh và hở hang, quá...
“Thần Phi đại ca, huynh tốt nhất mà, huynh giúp ta với, chúng ta khó khăn lắm mới đến được ngọn núi thứ sáu, huynh nỡ để ta buồn bã đi về sao?”
Dịch Thần Phi không muốn đồng ý.
Nhưng Cố Thanh Hy không chịu từ bỏ, tiếp tục quơ cánh tay hắn ta làm nũng.
Điều quan trọng nhất là hắn ta biết rõ nha đầu Cố Thanh Hy đang giả vờ, nhưng ánh mắt tủi thân ấy vẫn khiến hắn ta không nỡ từ chối.
Dịch Thần Phi không đành lòng, chỉ có thể cười khổ: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy, còn nữa, không được tiết lộ”.
“Vâng, ta hứa với huynh”, Cố Thanh Hy cười rạng rỡ, trên mặt đâu còn một chút tủi thân và đau lòng nào.
“...”
Hắn ta biết mình lại bị Cố Thanh Hy gài bẫy.
Nha đầu này gài bẫy người ngoài cũng thôi đi, tại sao cứ luôn gài bẫy người ca ca là hắn ta chứ?
Chẳng lẽ ca ca sinh ra là để nàng chơi đùa ư?
Không sợ làm hắn ta hỏng mất sao?
Dịch Thần Phi mặc áo lụa trắng, đeo khăn che mặt, đi xen lẫn trong đám người hầu.
Áo lụa như ẩn như hiện để lộ ra dáng người hoàn hảo của hắn ta.
Dáng người hắn ta cao gầy, cùng với khí chất xuất chúng và hơi thở thanh nhã vốn có, dù cho đứng trong đám đông cũng có thể thu hút ánh nhìn.
Cố Thanh Hy mặc trang phục bộ xương, đeo mặt nạ xương khô, tay cầm cây cờ thêu hoa lan, áp giải đám người hầu đi về phía trước.
Trên đường đi nàng vẫn luôn nhịn cười, ánh mắt chế nhạo kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dịch Thần Phi.
Mặt Dịch Thần Phi đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta mặc quần áo hở hang như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người khác nhìn chằm chằm như thế.
Hắn ta là nhà Nho Tam tiên sinh, cũng là điển hình của người đọc sách trong thiên hạ. Dịch Thần Phi thật sự không dám tưởng tượng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào về nhà Nho.
“Tên người hầu đứng ở giữa kia có khí chất không tệ lắm”.
“Đúng đó, mỗi cử chỉ đều toát ra quý khí, có khi nào là công tử quý tộc nào đó ở đế đô không?”
“Ta cũng không biết nữa, nhưng nghe nói nhóm người hầu này đều rất đẹp, chắc kỳ chủ sẽ hài lòng lắm đây”.
Trên đường đi rất thuận lợi, chỉ là có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta.
Dịch Thần Phi nổi giận, khi hắn ta đang định bảo Cố Thanh Hy tìm cách khác để trà trộn vào thì nhìn thấy đôi mắt đang cười của nàng, tâm trạng cực kì vui vẻ.
Vừa nhìn thấy đôi mắt cười của nàng, ngọn lửa giận trong lòng Dịch Thần Phi lập tức vụt tắt.
Bỏ đi.
Chỉ cần nàng vui thì thế nào cũng được.
Dù sao...
Lâu lắm rồi nàng không cười vui vẻ như vậy.
Hắn ta còn chưa nghĩ xong, ánh mắt của Cố Thanh Hy đã từ từ hướng xuống, cuối cùng dừng ở eo hắn ta.
Đầu óc Dịch Thần Phi như nổ tung, hắn ta vội vàng lấy tay che lại.
Nha đầu này điên rồi hay sao mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn ta?
Cố Thanh Hy trợn mắt.
Có gì để che chứ?
Đang mặc quần áo mà, có nhìn thấy gì đâu.
Có điều dáng người vủa Dịch Thần Phi cũng được lắm, không có chút thịt thừa nào.
Có thể so sánh với Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hắn ta quá keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho.
Trong một toà tháp bảy tầng ở sâu trong đài Tù Phượng.
Đám người Dịch Thần Phi bị giam ở tầng ba, nơi này giam giữ tất cả người hầu của Lan kỳ chủ, vì nhóm của họ được tuyển chọn kĩ lưỡng nên mới vinh hạnh được vào tầng ba.
Toà tháp được canh phòng cẩn mật, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều công sức mới đi rồi quay lại được.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, cười xấu xa nhìn đám người hầu xúm thành một nhóm và Dịch Thần Phi lạnh nhạt đứng.
“Này, soái ca, dáng người được đó, không biết kĩ năng mảng kia có được không nhỉ?”
Dịch Thần Phi sầm mặt che đũng quần lại.
“Tiểu nha đầu, muội có thể đừng quá đáng như thế nữa được không? Sao còn không mau tìm cho ta một bộ quần áo?”
“À, ta lo ngắm dáng người của huynh nên quên mất phải tìm quần áo cho huynh. Có điều dáng người của huynh đẹp lắm, mặc kiểu này nổi bật thế kia, ta thấy sau này huynh cứ mặc như vậy đi, các cô nương ở đế đô sẽ bị huynh mê như điếu đổ cho xem”.
Dịch Thần Phi nhìn xung quanh, sau đó kéo một tấm màn xuống trùm lên người mình để che khuất những nơi bị hở.
Cố Thanh Hy thở dài: “Không được ngắm nữa rồi, haiz”.
“Nha đầu này”.
Dịch Thần Phi chọc vào trán nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.
Đám người hầu áp sát vào nhau, sợ hãi nhìn Cố Thanh Hy.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại của họ, đám người hầu nhận ra họ không phải người của Ma tộc.
Một người trong số họ dũng cảm lên tiếng cầu xin: “Xin các ngươi hãy cứu chúng ta với”.
Cố Thanh Hy lại gần hỏi: “Các ngươi đều bị họ bắt tới đây sao?”
“Đúng vậy, họ đã bắt chúng ta đến đây. Hai vị đại hiệp, các ngươi có thể cứu chúng ta không?”
“Các ngươi đã bị bắt bao lâu?”
“Ta bị bắt hơn một tháng”.
“Ta hơn nửa tháng”.
“Ta đã hai tháng rồi”.
“Vậy các ngươi đã gặp Lan kỳ chủ chưa?”
Cả đám người hầu đều lắc đầu: “Chưa gặp, nhưng mà nghe nói vào giờ Tý tối nay họ sẽ đưa chúng ta tới đó. Nghe nói tính tình Lan kỳ chủ tàn bạo, hầu như những người hầu bị đưa đi đều không thể sống sót ra ngoài. Chúng ta... Chúng ta không muốn chết”.
Giờ Tý?