Diệp Phong không biết khi nào thì thất tha thất thểu đi ra khỏi cáp treo, trên khuôn mặt anh tuất vẫn hơi đỏ, ánh mắt mê ly, suy yếu nói: "Nơi này có... có hai cái đường dây cáp. Một cái là bí... bí mật, gần như không thể nhìn thấy trong đêm. Bọn họ chặt đứt đường dây bên ngoài, đường dây bí mật vẫn còn... phải chặt luôn cả đường dây bí mật, tránh cho họ... đuổi theo".
"Đường dây bí mật ở đâu".
"Trên vách đá bên phải vách núi, cách phong hỏa đài... khoảng 5 trượng".
Theo phép tính của nơi này thì một trượng bằng 3m, thế chẳng phải là 15m?
Vách núi dốc như vậy, còn hạ xuống 15m, lại trong đêm tối thì có chút khó giải quyết rồi đây.
"Chủ tử, mọi người đi trước đi, để ta xuống".
Phù Quang chưa chờ Cố Thanh Hy đồng ý đã lắc mình nhảy thẳng xuống vách núi.
Cố Thanh Hy tức giận.
Tên ngốc này!
Hắn ta là ngại mình sống lâu quá rồi hả?
Tận 15m đó, cũng không biết cột dây thừng vào.
"Rắc".
Đường dây bí mật bị chặt đứt, cách đó không xa truyền đến vô số tiếng hét thảm, vang vọng cả ngọn núi.
Trên mặt Dịch Thần Phi lại chẳng có vẻ gì là nhẹ nhõm, trái lại còn trầm giọng nói: "Phù Quang, chặt đường dây bí mật nối tòa thứ hai và thứ nhất luôn đi. Nơi này chắc chắn là có đường dây cáp thứ ba, một cái bên ngoài, hai cái bí mật".
Dịch Thần Phi cũng sắp xếp đám người hầu thừa dịp cáp treo tăng tốc rời đi, vừa đỡ Diệp Phong đang say khướt, vừa kéo lấy tay Cố Thanh Hy nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
"Đi mau".
"Mọi người lên cáp treo trước đi, ta theo sau ngay", Cố Thanh Hy thường thường liếc về nơi xa, nàng cũng không phải không cảm giác được chỗ đó có khí tức của các cao thủ đang nhanh chóng chạy đến.
Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang xác chết, mùi máu tràn ngập cả ngọn núi.
Nàng vươn tay lấy một hạt châu nhỏ trong túi đeo trên eo ra vứt lên phong hỏa đài, bấy giờ mới vừa chạy về phía cáp treo vừa hô: "Phù Quang, lên cáp treo".
"Chủ tủ, vẫn chưa tìm được đường dây cáp bí mật cuối cùng".
"Không tìm thấy thì thôi, lên trước đã".
"Chủ tủ, ngài đi trước đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo".
Cố Thanh Hy giậm chân.
Tên ngốc này.
Lát nữa họ đi hết thì sao hắn ta có thể đuổi kịp?
"Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lên cáp treo".
Phù Quang đang ở dưới vách núi, trong mắt lập tức lộ ra chút rối rắm.
Hắn ta không muốn cãi lời chủ tủ, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho cơ hội có thể tranh thủ giúp chủ tủ rời đi.
Mắt thấy Cố Thanh Hy vẫn kiên trì, Phù Quang chỉ có thể vận hết 100% công lực đánh về phía đám cao thủ đuổi theo, rồi mới men theo vách đá nhảy lên cáp treo.
"Phụt..."
Trong đem đen truyền tới vài tiếng hét thảm.
Sau đó là tiếng nói đầy tức giận của Lâm đàn chủ: "Chạy đi đâu".
Đằng sau Lâm đàn chủ là một đám cao thủ đông như kiến cũng đang đuổi tới.
Một cơn mưa tên rợp trời bắn thẳng về phía họ.
Dịch Thần Phi vứt áo ngoài ra, một tay nắm áo choàng không ngừng xoay đánh Thái Cực, dùng nội lực của mình đánh văng hết mũi tên ra. Phù Quang thì lại đứng chắn trước mặt Cố Thanh Hy, vẫn luôn bảo vệ nàng.
Truy binh chạy đến phong hỏa đài, ánh mắt Lâm đàn chủ lộ ra vẻ tàn nhẫn, âm u nói: "Chặt đứt đường dây cáp, ta không tin họ còn có thể bay qua được".
"Vâng".
Một phần cao thủ đuổi theo tiếp, một phần kỳ thủ sôi nổi trèo xuống cáp treo định chặt đứt đường dây cáp.
Ai ngờ dưới chân lại đạp trúng hạt châu nhỏ không chút thu hút kia, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng nổ liên hoàn.
Sức mạnh khủng bố ấy nổ họ không biết Đông Nam Tây Bắc, mái tóc óng ả ngăn nắp cũng bị nổ thành một đống bùi nhùi đen thui.
Bên cạnh tiếng nổ lớn ấy là mùi tiêu gay mũi.
Chẳng ai biết sao một hạt châu nhỏ lại có sức mạnh lớn như vậy và cũng không ai biết sao bên trong nó lại có thể phát ra một mùi tiêu gay mũi như thế.
Mọi người trên phong hỏa đài không bị nổ chết, cũng suýt nữa bị sặc chết, cả đám đều ho sặc sụa.
Mặc dù Lâm đàn chủ cách khá xa vẫn bị nổ cho cả người chật vật.
Hắn ta mở miệng mắng to, mới mở miệng ra đã hít vào mùi hương gay mũi, nghẹn đến Lâm đàn chủ không ngừng ho khan, lại không nói nổi nên lời.
Dịch Thần Phi hỏi: "Nhóc con, hạt châu kia là chính muội nghiên cứu chế tạo ra hả?"
"Có thể xem là vậy, bỏ thêm một ít quặng kali nitrat và hạt tiêu xay. Xem ra rất thích hợp để đối phó với đám óc heo kia".
Trong lòng những cao thủ đuổi theo tới hận đến ứa máu xông thẳng đến.
Bọn họ hai tay bấm ấn, không chút nương tay đánh hết chưởng này đến chưởng khác qua.
Bàn tay trắng nõn của Dịch Thần Phi khẽ nâng, nhẹ nhàng hóa giải chưởng lực bàng bạc của họ.
Hai đường dây cáp treo, một cái bên ngoài, một cái bí mật, hai bên cách nhau hơn 30m, lại là ngươi tới ta đi, chưởng chưởng đánh vào nhau phát ra tiếng nổ rung trời.
Ngọn núi bị sức mạnh ấy chấn đến nứt ra một cái khe lớn, thậm chí bên trong lòng núi còn nổ tung.
Có thể thấy được nếu bị mấy chưởng ấy bổ vào người thì tuyệt đối sẽ không thể sống nổi.
Trong cáp treo của Cố Thanh Hy chỉ có nàng, Dịch Thần Phi, Phù Quang và Diệp Phong.
Diệp Phong say mơ hồ, đương nhiên không có khả năng chiến đấu. Cố Thanh Hy có khinh công rất tốt, nhưng không có nội lực, chỉ có thể dựa vào châm độc và ám khí để đánh lén.
Dịch Thần Phi và Phù Quang một mình đối mặt với hơn mười cao thủ cũng không rơi xuống thế yếu.
Lâm đàn chủ thẹn quá thành giận, tức tối đi tới cửa thoát hiểm, vung đao định chặt đứt đường dây cáp bên ngoài.
Tuy đám người hầu đã sắp đến tòa phong hỏa đài thứ nhất, nhưng họ vẫn còn cách khá xa. Lúc này, nếu chặt đứt đường dây cáp thì tất cả bọn họ sẽ rớt xuống vách núi.
Phù Quang thấy vậy, mặc kệ nguy hiểm, thế mà lại đi vòng trở về, xoay người đá vào đầu Lâm đàn chủ.
Đây là một chiêu cực kỳ sỉ nhục người khác, Lâm đàn chủ nổi giận đùng đùng, nhưng cũng chỉ có thể nghiêng người né tránh vì tốc độ của Phù Quang thật sự quá nhanh.
"Phụt, phụt, phụt..."
Ngay khi hắn ta nghiêng người né tránh thì mấy tên kỳ thủ đứng gần Lâm đàn chủ đều bị Phù Quang một kiếm ngắt lấy tính mạng.
"Cứu người ra khỏi tháp Phong Vân của ta thì thôi, đã thế còn dám giết cấp dưới của ta. Ngươi cho rằng ta là quả hồng mềm, có thể mặc ngươi nắn bóp sao?"
Lâm đàn chủ vẫy tay một cái, vô số kỳ thủ lập tức bao vây lấy Phù Quang đến con ruồi còn không bay ra được.
Khóe miệng Phù Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ, cũng chẳng thèm nói nhiều với họ, dáng người mảnh khảnh đứng sừng sững trước đường dây cáp giống như một bức tượng chiến thần. Hễ ai bước qua đường ranh một bước, hắn ta sẽ chém chết kẻ đó, thề bảo vệ đường dây cáp, bảo vệ Cố Thanh Hy.