Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Giống như dự liệu của nàng, những cao thủ thần bí vừa vào trong đều không dùng bữa ở sảnh chính, cũng không biết đang nấp ở xó xỉnh nào bàn bạc chính sự.

Phù Quang đưa một lượng bạc ở trong tay ra.

Vẻ mặt của tiểu nhị vẫn khinh thường.

“Chỉ có một lượng bạc mà ba người các ngươi muốn ăn cơm ở đây? Thức ăn chỗ bọn ta đắt lắm, một món ăn thôi đã là một lượng bạc rồi”.

“Ba bát mì Dương Xuân thịt bò”, Cố Thanh Hy nói một cách đơn giản dứt khoát.

“Đi chỗ khác, đừng chắn đường ta mời gọi khách quý”.

Cố Thanh Hy nhếch lên nụ cười lạnh lùng giễu cợt.

“Khách điếm Bình An nổi tiếng khắp trấn Thanh Hồng hóa ra là một khách điếm nịnh nọt người giàu”.

“Ai nịnh nọt người giàu? Các ngươi chỉ có một lượng bạc, ăn nổi mì Dương Xuân thịt bò không? Mau cút đi”.

“Ừ, không phải ở đó viết mì Dương Xuân thịt bò ba bát một lượng sao?”

Tiểu nhị quay đầu lại, nhất thời sững sờ.

Quả thật trong khách điếm có mỳ Dương Xuân thịt bò ba bát một lượng, nhưng người có thể đến đây ăn cơm, ai lại gọi một bát mì Dương Xuân chứ?

“Nếu hôm nay ngươi không cho bọn ta vào, ba người bọn ta sẽ đi khắp nơi loan tin khách điếm Bình An các ngươi chỉ biết nịnh bợ người giàu, xem thường ăn mày bọn ta".

Cố Thanh Hy đe dọa, dứt khoát ngồi xuống cửa, ngăn tất cả khách muốn vào khách điếm, trông như một người phụ nữ đanh đá.

“Đứng lên, cô đứng dậy cho ta, muốn khóc lóc thì đi chỗ khác”.

“Khách điếm Bình An khinh khách, khách điếm Bình An xem thường người khác, khinh rẻ ăn mày”.

Giọng nàng rất lớn, vừa hét lên như vậy thì có không ít người bị thu hút tới, ai cũng bàn tán xôn xao.

Cố Thanh Hy cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, ấm ức kể lể với người dân đứng xem: “Ba người tỷ đệ bọn ta đi xin ăn khắp nơi, khó khăn lắm mới xin được một lượng bạc, muốn vào ăn bát mì Dương Xuân thì lại bị đánh đuổi. Đệ đệ đáng thương của ta bị bệnh nan y, không còn sống được lâu, tâm nguyện lớn nhất đời này của nó chỉ là được ăn một bát mì Dương Xuân nóng hổi của khách điếm Bình An”.

Nàng vừa nói vừa đau lòng vỗ vai Diệp Phong.

Diệp Phong cạn lời.

Nàng diễn kịch sao không tìm Phù Quang, tìm hắn ta làm gì?

“Xem đi, đệ đệ của ta sợ đến mức sững người rồi. Chẳng lẽ ăn mày bọn ta đáng bị khinh rẻ như thế sao? Bọn ta cũng không phải ăn mì không trả tiền”.

Vì sợ bị người khác nhận ra, Diệp Phong và Phù Quang đều bôi một chút bùn lên mặt, che đi gương mặt tuấn tú tuyệt sắc khuynh thành.

Lúc này, Diệp Phong sầm mặt im lặng không nói, mọi người tưởng rằng hắn ta thật sự bị dọa sợ ngây người.

Ai ai cũng chỉ trích tiểu nhị.

“Bình thường các ngươi đã vênh váo coi thường người nghèo, không ngờ các ngươi lại quá đáng như vậy, đến một người bệnh nan y, không còn sống lâu nữa mà cũng ức hiếp. Các ngươi quá ác độc”.

Nghe đến mấy chữ bệnh nan y không còn sống lâu nữa, cơ mặt xưa nay lạnh lùng của Diệp Phong cũng không khỏi giật giật.

“Đúng vậy, nhìn ba người họ một người bệnh hấp hối, một người què một chân, một người trông ngốc nghếch, các ngươi cũng nhẫn tâm đánh đuổi bọn họ. Nếu các ngươi dám đuổi bọn họ, sau này bọn ta cũng sẽ không đến khách điếm Bình An ăn uống ngủ nghỉ nữa”.

Diệp Phong: “…”

Phù Quang: “…”

Người dân mỗi người một câu, tiểu nhị không biết làm sao, ông chủ đi qua xin lỗi cũng không ích gì.

Thấy sự việc càng lúc càng lớn, một người đàn ông cường tráng đi ra từ phòng số một chữ Thiên trên lầu hai khách điếm.

Người đàn ông vừa đến đã quát: “La hét cái gì, còn la hét nữa coi chừng ta vặn cổ các ngươi”.

“Vâng vâng vâng, không la hét nữa, không la hét nữa”, ông chủ lau mồ hôi, liên tục xin lỗi.

Làm ăn nhiều năm như vậy, ông ta vẫn có chút khả năng phân biệt.

Hôm nay có nhiều nhân sĩ võ lâm lục tục đến đây, chắc chắn sự việc không đơn giản.

Người đàn ông cường tráng liếc nhìn đám Cố Thanh Hy, không kiên nhẫn nói: “Ba kẻ ăn mày các ngươi cũng yên phận một chút cho ta, tính tình ta không tốt đâu”.

“Vâng vâng vâng…”, Cố Thanh Hy gật đầu khom lưng.

“Để ba kẻ ăn mày kia vào ăn mì, yên tĩnh một chút cho ta”.

Nói xong, gã hung dữ cảnh cáo mọi người, sau đó mới cất bước lên lầu hai.

Trên bàn ăn gần cửa sổ, Phù Quang vừa ăn mì vừa nhỏ giọng nói.

“Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra rõ, những người này từ các nơi tụ tập về một chỗ là để mai phục giết người”.

“Giết ai?”

“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng những người này đa số đều là người của Ma tộc, đứng đầu là Thủy Tiên kỳ chủ, triệu tập kỳ chủ của các kỳ khác và nhiều cao thủ của núi Lạc Hồn cùng nhau mai phục ám sát”.

Bất kể là Phù Quang, Diệp Phong hay là Cố Thanh Hy đều phát hiện ra chuyện không đơn giản.

Người của Ma tộc cấu kết với nhiều người hung ác của núi Lạc Sơn chỉ để giết một người?

Trận hình lớn như vậy, người bọn họ muốn giết phải có võ công siêu phàm đến thế nào?

“Theo dõi bọn họ”.

“Vâng”.

“Chủ tử, bọn họ đều đã rời đi bằng cửa sau”, tai Phù Quang hơi động đậy, sau đó nói.

“Đi, đi theo qua đó xem sao”.

Đối phương có quá nhiều người, cộng thêm ai cũng là cao thủ, Cố Thanh Hy không dám đi theo quá gần.

Vậy nên nàng theo đến rừng trúc ngoài trấn Thanh Hồng thì mất dấu vết của họ.

Sương mù không biết dâng lên từ lúc nào, lượn lờ trong rừng trúc. Sương quá dày, trong vòng một mét cũng không nhìn thấy rõ.

Cố Thanh Hy dặn dò: “Có lẽ là trận pháp sương mù, mọi người đi sát vào nhau một chút, đừng đi lẻ”.

Xung quanh không ai hồi đáp, Cố Thanh Hy quay đầu nhìn lại. Diệp Phong không biết đã biến mất từ lúc nào, ngay cả Phù Quang vẫn luôn theo sát nàng cũng không thấy đâu nữa.

“Diệp Phong, Phù Quang…”

Cố Thanh Hy gọi vài tiếng, vẫn không có tiếng trả lời của bọn họ, trong lòng không khỏi cảnh giác hơn.

Bên tai, tiếng gió giống như tiếng quỷ kêu, sắc bén mãnh liệt, còn toát ra sự âm u lạnh lẽo.

Bóng trúc la đà, bóng dáng màu xanh lục lúc trái lúc phải, dường như cây trúc mọc chân di chuyển khắp nơi.

Địa hình liên tục thay đổi, Cố Thanh Hy giống như ở trong một mê cung rộng lớn. Nàng không động đậy, địa hình cũng không động đậy. Nàng vừa di chuyển, địa hình cũng di chuyển theo.

Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận hướng gió và phương hướng di chuyển của trận pháp. Một lúc lâu sau, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của nàng bỗng mở ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười yêu diễm.

Chơi trận pháp với nàng sao?

Tưởng thuật phá trận của nàng học một cách vô ích hay sao?

Cố Thanh Hy di chuyển sang ngang, đi Khảm đạp Cấn, rẽ phải mười lăm bước rồi đạp Khôn.

“Ầm…”

Nàng cầm kiếm của Phù Quang, chém một lượt ba cây trúc xanh ở trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui