Ở phía cuối rừng tre, Cố Thanh Hy vẫn ôm eo ma chủ, ngửi mùi thơm trên người hắn ta.
“Tiểu đệ đệ, đệ dùng loại son phấn gì mà mùi thơm thế?”
“Ta tắm với cánh hoa, chắc là để lại mùi hoa trên người”, nam tử áo đỏ nâng tay áo rộng lên, học theo Cố Thanh Hy ngửi.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào mắt hắn ta, không kìm được khen ngợi: “Đôi mắt của đệ đẹp quá”.
Nam tử áo đỏ hơi sững người, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy thì chỉ thấy chiếc khăn che mặt, không thấy rõ diện mạo, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu đôi mắt một xanh một đen của hắn ta kia tràn đầy hâm mộ.
Hắn ta không nhìn lầm, đúng là hâm mộ và yêu thích, sự hâm mộ và yêu thích không xen lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Khoé miệng môn chủ khẽ mấp máy, hắn ta bảo: “Tỷ là người đầu tiên khen mắt ta đẹp”.
Hắn ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này không làm người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại có cảm giác như rơi vào hang động.
Không biết vì sao mà nhờ câu nói của Cố Thanh Hy, nụ cười ấy đã trở nên ấm áp hơn.
“Vậy người khác miêu tả đôi mắt của đệ như thế nào?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Yêu quái, ma quỷ”.
Cố Thanh Hy phụt cười: “Đó là do họ ghen tị thôi, đôi mắt này nhìn nhiều sẽ thấy đẹp”.
“Vậy ư?”
“Đương nhiên”.
Cố Thanh Hy bá đạo nâng cằm hắn ta lên, nhìn lướt qua cơ ngực rắn chắc của hắn ta: “Nhìn đệ thế này, chắc đệ cũng là người hầu của vị kỳ chủ nào đó trong Ma tộc nhỉ?”
“Người hầu?”
Ma chủ bật cười.
Đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn ta là người hầu.
“Con người mà, ai chẳng trải qua những khó khăn và trắc trở, đặc biệt là mỹ nhân đẹp như đệ. Sau này đệ đi theo tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ sẽ cho đệ biết tại sao hoa lại có màu đỏ”.
Ma chủ trả lời không chút nghĩ ngợi: “Được thôi”.
Tư thế của hai người rất mập mờ, mũi kề sát bên nhau, không chỉ cảm nhận được hơi thở của nhau mà còn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Mặc dù Cố Thanh Hy không nỡ nhưng vẫn buông hắn ta ra.
“Đệ là người hầu của Ma tộc, lại xuất hiện ở núi Vọng Hồn, vậy đệ có biết cỏ Địa Ngục không?”
“Tỷ muốn tìm cỏ Địa Ngục?”
“Ừm, đệ có thể tìm giúp ta không?”
“Được”.
“Thật sao?”, Cố Thanh Hy mừng rỡ, nàng chỉ hỏi bừa thôi, không ngờ hắn ta lại biết.
Cố Thanh Hy nắm chặt hai tay hắn ta, vẻ bức thiết hiện rõ trên mặt: “Nào đệ đệ, mau nói cho tỷ tỷ biết cỏ Địa Ngục ở đâu?”
“Trong tẩm cung của ma chủ ở sâu trong núi Lạc Hồn”.
“Lẽ nào ma chủ đặt cỏ Địa Ngục bên gối của mình để làm bảo bối à?”
“Tỷ sợ ư?”
“Buồn cười, Cố Thanh Hy ta đây sợ cái gì chứ, chỉ cảm thấy tên ma chủ kia nghèo thôi”.
“Nghèo?”
“Không phải à? Chỉ là một cây cỏ Địa Ngục mà lại đặt bên gối làm bảo bối. Chậc chậc chậc, có lẽ ma chủ chỉ là một danh hiệu, trên thực tế đó là một tên tiểu thụ, có thể là tiểu thụ của Lan kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ hay Mẫu Đơn kỳ chủ gì đó”.
Ma chủ không hiểu lời Cố Thanh Hy nói, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được đây không phải lời nói tốt.
“Tiểu thụ có nghĩa là gì?”
“Tiểu thụ cũng tương tự với người hầu, ý chỉ người nằm dưới”.
“...”
Nụ cười trên mặt ma chủ cứng đờ.
Tiểu thụ...
Người hầu...
Hơ...
Nha đầu này thật sự coi hắn ta là người hầu à?
“Có lẽ... ma chủ chỉ cảm thấy cỏ Địa Ngục đẹp nên mới trồng trong tẩm cung để ngắm thôi”.
“Xí, ai mà tin”.
Mặt mũi Cố Thanh Hy tràn đầy khinh thường, nàng không có chút ấn tượng tốt nào về ma chủ.
“Tỷ có vẻ có thành kiến rất lớn với ma chủ”, nam tử áo đỏ vuốt mái tóc đen mượt mà, bâng quơ hỏi.
Cố Thanh Hy cười khẩy.
“Thành kiến có thể không lớn sao? Nếu hắn ta không biến thái thì sao có thể nuôi mấy tên kỳ chủ biến thái như vậy?”, nhìn họ hại Diệp Phong thành bộ dạng gì rồi kìa.
“Tỷ tỷ, tỷ là người đầu tiên dám công khai mắng người của ma chủ, có điều... ta rất thích”.
Cố Thanh Hy ôm vai hắn ta với điệu bộ như huynh đệ tốt, cười đáp: “Tiểu đệ đệ đẹp như vậy, tỷ tỷ càng thích đệ hơn. Đi thôi, tỷ tỷ dẫn đệ đi mở mang tầm mắt”.
Nam tử áo đỏ nhìn lướt qua bàn tay nhỏ đặt trên vai mình, ý cười hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp dài như yêu nghiệt, hắn ta để mặc cho nàng dẫn mình đi về phía núi Lạc Hồn.
Nụ cười của hắn ta có phần ngơ ngẩn, nhưng hắn ta lại nói rõ từng chữ một: “Tỷ tỷ, tỷ nên nhớ tỷ ôm ta hai lần thì cần phải chịu trách nhiệm với ta, nếu không... ta sẽ tức giận lắm đấy”.
“Ồ... Tức giận lắm sao?”
Cố Thanh Hy đưa tay nhéo khuôn mặt anh tuấn của hắn ta.
Mặt hắn ta vừa mềm vừa mịn, quan trọng là còn đẹp, sờ rất thoải mái, Cố Thanh Hy không nhịn được bóp thêm vài cái.
Nam tử áo đỏ để mặc cho nàng bóp mặt mình, đôi mắt phượng hẹp dài phản chiếu đôi mắt trong veo và sáng ngời của Cố Thanh Hy.
“Trừ tỷ ra, chưa từng có ai dám bóp mặt ta cả”, hắn ta cười một tiếng, cả rừng tre lập tức trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Đám người Ma tộc chưa bóp hắn ta sao?
Chẳng lẽ là do hắn ta quá đẹp, những người đó không nỡ?
Hay là hắn ta theo một vị kỳ chủ tốt?
Cùng là người hầu, khí chất trên người hắn ta so với Diệp Phong quả thật chênh lệch quá nhiều.
Diệp Phong toát lên khí chất ưu thương, ngay cả hơi thở cũng đau buồn, hắn ta sống rất dè dặt, cô độc và tuyệt vọng.
Còn người này... Hắn ta toát lên một vẻ đẹp dịu dàng, tuy lười nhác, tự do nhưng trên mặt không hề có vẻ hèn mọn.
Có khi nào...
Hắn ta không phải người hầu không?
“Tiểu đệ đệ tên gì vậy?”, bất kể có phải là người hầu hay không, Cố Thanh Hy đều không muốn hỏi quá nhiều, dù sao cũng là quá khứ của người ta, nếu thật sự là người hầu sẽ làm lộ vết sẹo đau khổ của hắn ta.
“Tư Mạc Phi”.