“Họ Tư? Họ này rất ít gặp, sau này ta gọi đệ là A Mạc nhé?”
“Chỉ có người nhà của ta mới được gọi ta là A Mạc”, hắn ta nhắc nhở thêm một lần nữa.
“A Mạc”, Cố Thanh Hy ngọt ngào gọi một tiếng, kéo tay hắn ta đi về phía núi Lạc Hồn.
Đôi mắt u tối của Tư Mạc Phi thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua mười ngón tay đan xen nhau của hai người, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng nở nụ cười, như thể hắn ta rất thích được Cố Thanh Hy kéo tay mình.
Núi Lạc Hồn.
Một nam một nữ dắt tay nhau bước đi, trên đường đi đừng nói là người, ngay cả động vật còn không có một con.
Cố Thanh Hy không khỏi buồn bực: “Không phải nói núi Lạc Hồn đâu đâu cũng toàn người hung ác sao? Tại sao chúng ta sắp đi sâu vào trong núi Lạc Hồn rồi mà không có một bóng người thế này?”
“Chắc là do họ xảy ra nội chiến, không để ý tới chúng ta”.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, Cố Thanh Hy không loại trừ khả năng nội bộ Ma tộc xảy ra mâu thuẫn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khó khăn lắm mới gặp được vài người, nhưng không ngờ những người đó vừa nhìn thấy họ thì lập tức bỏ đi như chuột gặp mèo.
“Tình huống gì thế này?”
“Tiếp tục đi thẳng theo con đường này sẽ đến hành cung của ma chủ”.
“Ừ...”
Cố Thanh Hy tiếp tục đi với sự khó hiểu trong lòng.
Đi được một đoạn đường ngắn nữa thì đến một thị trấn, hai bên thị trấn là những ngôi nhà có hình thù kì lạ.
Tất cả ngôi nhà ở đây đều đóng cửa, cả thị trấn vẫn như trước, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nếu không vì thỉnh thoảng có rau quả tươi, thịt lợn và vũ khí rơi xuống thị trấn, Cố Thanh Hy suýt cho rằng đây là một thị trấn bỏ hoang.
Nàng nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được thị trấn có không ít hơi thở, chỉ là những hơi thở này dồn dập, run rẩy như đang sợ hãi gì đó.
“Ta cứ tưởng là ai, hoá ra là nha đầu xấu xí nhà ngươi”.
Cách đó không xa, Từ tam nương chậm rãi bước tới với điệu bộ lả lơi, trong mắt ả tràn đầy thù hận, nhìn Cố Thanh Hy như đang nhìn một người chết.
Bên cạnh Từ tam nương còn có một nam tử trung niên Triệu Chấn, gã có dáng người cao gầy, gầy đến mức trông như một con khỉ khô.
Triệu Chấn háo sắc nhìn chằm chằm vào dáng người lả lướt của nàng, xấu xa liếm ngón trỏ của mình.
Nhìn thấy ánh mắt háo sắc của Triệu Chấn, sát khí chợt loé qua trên người ma chủ, nhanh đến mức khiến người ta không thể bắt được.
“Thất quỷ Âm Sơn”, Cố Thanh Hy lười nhác nói.
Từ tam nương giơ bàn tay máu của mình lên, cười như không cười. Khi ả bước đi, lớp trang điểm đậm trên mặt cũng rơi ra không ít.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Ta đang lo lắng không tìm thấy ngươi, không ngờ ngươi lại tự đưa tới cửa”.
“Tam nương, nữ nhân này là...”
“Một nha đầu xấu xí miệng lưỡi sắc bén, Giản Chu Nho đã bị nàng ta bắt tay với hai thiếu niên hại chết”.
“Gì cơ... Là do nàng ta hại chết Giản Chu Nho?”
Triệu Chấn lập tức biến sắc, ánh mắt gã nhìn Cố Thanh Hy trở nên độc ác.
“Nữ nhân này có rất nhiều thủ đoạn, rất giỏi dùng châm độc và ám khí, ngươi coi chừng bị nàng ta gài bẫy”.
“Trước giờ chỉ có ta gài bẫy người khác, chưa từng có ai gài bẫy được ta. Nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu thôi, tam nương chuyện bé xé ra to quá rồi”.
Họ đã có thể khẳng định Cố Thanh Hy căn bản không có võ công.
Nhưng họ không chắc nam tử áo đỏ bên cạnh Cố Thanh Hy có võ công hay không.
Họ đã dò xét nhưng không cảm nhận được nội lực dao động trên người hắn ta.
Nam nhân này không có võ công thật ư?
Hay là võ công của hắn ta cao hơn họ quá nhiều, vì thế họ không cảm nhận được?
Không, võ công của họ đã là đứng đầu, trừ phi hắn ta là nhân vật nghịch thiên như ma chủ hoặc môn chủ Tu La Môn.
Từ tam nương vừa gặp ma chủ đã bị vẻ đẹp thần tiên không một tì vết của hắn ta thu hút.
Ả cười hỏi: “Vị công tử này, không biết tên họ của ngươi là gì? Có muốn đi theo ta không? Ta có thể cho ngươi...”
“Ta không muốn”.
Ma chủ còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lười nhác vuốt mái tóc xoã sau tai của mình.
Hắn ta không nể mặt Từ tam nương chút nào, thậm chí còn không thèm nghe Từ tam nương nói hết câu.
Từ tam nương cười khẩy: “Ngươi cần phải biết rằng đi theo nàng ta, ngươi chỉ có một con đường chết”.
Ma chủ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào phản chiếu nụ cười kiêu ngạo của Cố Thanh Hy, hắn ta lạnh nhạt đáp: “Tỷ tỷ của ta sẽ bảo vệ ta”.
“...”
“Chỉ sợ nàng ta còn không bảo vệ được mình”.
“Ôi chao... Không biết lần trước là ai bị đánh chạy trối chết, hôm nay còn không biết xấu hổ đứng đây khoác lác kìa”, Cố Thanh Hy phủi bộ váy bị nhăn của mình, trong ánh mắt kiêu ngạo tràn đầy khinh thường.
Nàng ôm vai ma chủ, vỗ vào lưng hắn ta, an ủi: “Ngoan, có tỷ tỷ ở đây, không ai có thể làm đệ bị thương”.
Ma chủ thừa cơ hội dựa vào lòng nàng, trông rất giống tiểu tức phụ.
Từ tam nương háo sắc.
Triệu Chấn cũng háo sắc.
Lúc này nhìn thấy họ mập mờ như thế, trong lòng họ sao có thể không tức giận?
“Nói khoác mà không biết ngượng, hừ, ta cũng muốn xem hôm nay còn ai có thể cứu ngươi. Lão đệ, ngươi đối phó nha đầu xấu xí kia, nam nhân này giao cho ta”.
“Đã biết”.