“Vậy thì điều ra một ít thủ vệ đi, nếu không trông cứ như Ma tộc không có ai vậy”.
“Vâng…”
Ngay sau đó, một đám thủ vệ không biết xông ra từ nơi nào, hô to: “Có thích khách, có thích khách”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Ma tộc giở trò gì vậy?
Không phải mấy người này ngủ rồi sao, khi nãy không xuất hiện, bây giờ hữu hộ pháp đã bị giết rồi mới hô lên là có thích khách.
Bọn họ không thể ngủ thêm một lúc nữa à?
Cố Thanh Hy ném cho Diệp Phong một bộ quần áo rộng, dẫn hai người họ chạy về phía con đường bí mật: “Hai người đi theo ta”.
“Chủ tử, cửa của Ma tộc ở kia mới đúng”.
“Ta dẫn các ngươi rời đi bằng con đường bí mật”.
Con đường bí mật?
Sao chủ tử lại biết sâu trong Ma tộc có con đường bí mật.
Phù Quang nghi ngờ.
Diệp Phong cũng nghi ngờ.
Ma chủ nở một nụ cười như ma quỷ, đợi sau khi Cố Thanh Hy rời đi, hắn ta sẽ bắt đầu xử lý những kỳ chủ kia.
Thời gian một nén hương trôi qua, Cố Thanh Hy dẫn hai người Phù Quang chạy mấy vòng.
Ma chủ khó hiểu hỏi: “Huyết Sát, nàng chạy mấy vòng như thế, có phải còn muốn lấy thứ gì của Ma tộc không?”
“Chủ tử… con đường bí mật là pháp trận tuyệt thế do ngài bố trí tỉ mỉ, có lẽ… Cố tiểu thư bị lạc rồi”.
“Bị lạc? Không có khả năng đó, trình độ trận pháp của tiểu tỷ tỷ rất cao, bản toạ đoán là nàng đang tìm bản toạ, không uổng công bản toạ thích nàng như thế”.
Huyết Sát lau mồ hôi lạnh, không dám đáp lời.
Cố Thanh Hy lại vòng trở lại.
Nàng xoa huyệt thái dương đau đớn, nói một câu: “Chúng ta rơi vào trong trận pháp rồi, còn là một trận pháp rất lợi hại”.
“Chủ tử, người có cách phá trận không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trận pháp phức tạp như thế, không mất ba năm năm e rằng không thể giải được.
“Nếu không thể thoát khỏi bằng con đường bí mật, vậy để thuộc hạ bảo vệ người, chúng ta xông ra từ cửa chính”.
“Ta nhớ con đường bí mật có rất nhiều lối vào, đi, đi thêm một lát, nếu thật sự không tìm thấy thì hẵn xông ra từ cửa chính”.
“Được”.
Ma chủ bị vả mặt.
Huyết Sát càng cúi thấp đầu hơn, chỉ muốn cho mình hoàn toàn biến mất.
Hắn ta cho rằng chủ tử sẽ tức giận, nhưng bên tai chỉ có giọng nói hờ hững của chủ tử.
“Đúng, đi con đường này là đúng rồi, khi nãy bản toạ đã đợi nàng trên con đường này mà”.
Huyết Sát: “Ặc…”
“Huyết Sát, chúng ta cũng đi xem sao”.
“Vâng”.
Huyết Sát đi sau Ma chủ, theo đuôi mấy người nhóm Cố Thanh Hy.
Nhưng mấy người nhóm Cố Thanh Hy lại cứ vòng tới vòng lui, tựa như đi vòng tròn trong mê cung khổng lồ, dù trên đường đi nàng cũng có đánh dấu, nhưng vẫn đi ngược về, nếu không nhờ bọn họ giúp đỡ, e rằng mấy người nhóm Cố Thanh Hy đã gặp phải thủ vệ từ lâu rồi.
Hắn ta thận trọng nhắc nhở: “Chủ tử, trình độ trận pháp của người trong thiên hạ không ai có thể sánh bằng, kể cả Dạ Mặc Uyên, môn chủ Tu La Môn và tộc chủ Thiên Phần Tộc cũng không theo kịp. Ngài có cần… giảm đi một phần lực lượng của trận pháp, để trận pháp đơn giản hơn không”.
Trong con ngươi như yêu tinh của Ma chủ lộ vẻ không vui.
“Những người đó có thể sánh bằng tiểu tỷ tỷ sao?”
Huyết Sát lại lau mồ hôi, đáp lời: “Vâng vâng vâng…”
Cứ đi vòng vòng như thế.
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy sốt ruột.
Huyết Sát càng sốt ruột hơn.
Nhưng chủ tử của hắn ta lại không hề nôn nóng chút nào, còn nói một câu khiến hắn ta cạn lời.
“Tiểu tỷ tỷ đang làm quen địa hình, để sau này tiện đến hành cung tìm bản toạ”.
Làm quen địa hình?
Đi vòng vòng tới lui cũng có thể gọi là làm quen địa hình à?
“Mẹ nó…”
Cố Thanh Hy không nhịn được mắng: “Tên chết tiệt nào bố trí trận pháp vậy, sao mà đi tới đi lui vẫn còn ở nơi này thế”.
“Chủ tử, hay là… chúng ta đi cửa chính đi, thuộc hạ lo càng kéo dài thời gian càng khó xông ra ngoài”.
“Đã chậm trễ nhiều thời gian như thế rồi, bọn họ muốn phái thêm người cũng đã phái từ lâu, huống hồ nếu đi ra từ cửa chính thì chỉ có thể bị đuổi giết mà thôi”.
“Vậy… có phải chủ tử nhớ nhầm rồi không, có lẽ nơi này hoàn toàn không có con đường bí mật nào cả”.
Cố Thanh Hy muốn vỗ vào trán hắn ta một cái.
Không có con đường bí mật thì nàng vào đây bằng cách nào?
“Nếu để ta biết tên khốn kiếp nào bố trí trận pháp, ta sẽ phun... lên mặt hắn ta”.
Diệp Phong và Phù Quang không dám nói gì.
Quen biết Cố Thanh Hy lâu như thế, đây là lần đầu tiên thấy nàng phải chịu thua.
Cũng không biết rốt cuộc người bố trí trận pháp này là ai, sao lại có thể khiến nàng không thể phá trận.
Trái tim của Huyết Sát như nhảy lên tới cổ họng.
Nữ nhân này đúng là to gan, không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử.
Hắn ta lặng lẽ cách xa Ma chủ hai bước, đợi Ma chủ nổi giận giết chết Cố Thanh Hy.
Nhưng…
Ma chủ chỉ hỏi: “Cớt là gì?”
“Cái này…”
Huyết Sát nghẹn họng.
Hắn ta làm sao mà nói ra lời được.
Dù hắn ta có mười nghìn cái gan chó cũng không dám nói.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ cũng không rõ”.
“Bản toạ biết là ý gì rồi. Nàng là đang ngoài miệng thì mắng nhưng lại thầm khen ngợi trình độ trận pháp của bản toạ”.
Ặc…
Chủ tử lại giả ngu rồi.
“Hiếm khi gặp được một người tán thưởng bản toạ như thế, bản toạ ít nhiều gì cũng phải nể mặt, tránh việc nàng sẽ tự ti”.
Ma chủ vung tay, uy lực của trận pháp lập tức giảm xuống.
Uy lực giảm rồi, Cố Thanh Hy mới tìm thấy lối vào của con đường bí mật.
Nhưng lối vào đó không phải chỗ vừa chia tay Ma chủ khi nãy.
Nàng hơi nghi ngờ.
Trận pháp này kỳ lạ thế?
Khi nãy còn phòng ngự nghiêm ngặt, không thể phá trận, bây giờ đột nhiên phá được rồi?
Là có người giúp nàng phá một nửa trận pháp ư?
Trong Ma tộc còn ai có thể phá trận giúp nàng?