Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Có trời mới biết hắn ta khao khác được bước đến, nói cho bà ấy biết mình chính là đứa bé bị thất lạc kia cỡ nào.

Diệp Phong sợ nếu mình còn nán lại đây thì sẽ không kiềm chế nổi, thế nên hắn ta vội vã rời khỏi bảo điện Đại Hùng, loạng choạng chạy về phòng mình.

Trong bảo điện Đại Hùng, bỗng nhiên hoàng hậu Sở Quốc quay đầu nhìn về phía Diệp Phong vừa rời đi, trái tim bà ấy bất giác đập nhanh hơn.

Hạnh Nhi tỏ vẻ nghi ngờ: “Phu nhân, người sao vậy?”

“Không có gì, à… chợt nhớ tới, vị tiểu công tử vừa nãy trông rất quen”.

“A… người nói làm nô tì cũng sực nhớ, hắn ta và người có vài phần tương tự đấy, cũng có nét giống hoàng thượng nữa”.

Cả người hoàng hậu Sở Quốc bỗng run lên: “Ngươi nói… thật ư?”

“Vâng… tuy nhiên… trên đời này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, có lẽ… đó chỉ là trùng hợp mà thôi”, Hạnh Nhi định nói gì đó nhưng cố dằn lại.

Mấy năm gần đây, mỗi khi nhìn thấy người có vẻ ngoài tương tự mình, nương nương đều tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử. Thế nhưng nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, cứ như ngã từ thiên đường xuống địa ngục vậy.

Nàng ta sợ nương nương lại thất vọng thêm lần nữa, cho nên không dám nói nhiều.

Hoàng hậu Sở Quốc cũng cười tự giễu.

Sao trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi, cứ hễ thấy ai có vẻ ngoài hơi giống một chút, thì đều cho rằng đó là Lâm nhi của bà ta.

Trong phòng khách.

Diệp Phong cuộn người trong chăn, cơ thể hắn ta run bần bật, tay bụm lấy miệng, chỉ sợ mình sẽ khóc nấc lên.

Cố Thanh Hy ở ngay bên cạnh hắn ta, nghe thấy tiếng động, nàng cảm thấy khó hiểu, bèn ra khỏi phòng, định sang gõ cửa hỏi thăm.

Xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy Diệp Phong đột nhiên vén chăn lên, ngồi tựa vào thành giường, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau lăn xuống, vai hắn ta run run, hai tay bụm chặt miệng mình, mãi cho đến khi tay bị cắn chảy máu.

Nhưng hắn ta vẫn không hề phát giác mà chỉ cố dùng sức bụm chặt.

Dáng vẻ vừa bất lực lại vừa đáng thương như vậy khiến người ta đau lòng không thôi, cứ như hắn ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nay về sau, trong thế giới của hắn ta không còn ánh sáng, chỉ có một tấm thân đơn độc tự liếm vết thương để an ủi chính mình.

Cố Thanh Hy nhướng mày, nàng chợt nhớ đến chuyện Hữu hộ pháp của Ma tộc đã làm nhục hắn ta và cho rằng Diệp Phong đau lòng vì chuyện này.

Nàng duỗi tay ra rồi lại thu về, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác khó chịu này khiến niềm vui khi có được cỏ Địa Ngục của nàng hoàn toàn tan biến.

Cố Thanh Hy nắm chặt cỏ Địa Ngục, một chút tâm trạng muốn khôi phục dung mạo cũng không có, bèn dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian, rồi một mình chạy đến đình nghỉ mát trong chùa, ngồi ngẩn người.

Phù Quang bất giác xuất hiện bên cạnh nàng, nhỏ giọng an ủi: “Chủ tử, công tử Diệp Phong là người lương thiện, ông trời sẽ không bạc đãi hắn”.

Cố Thanh Hy nhếch mép cười khẩy.

Mệnh ta do ta không do trời.

Nàng cũng không tin vào ông trời gì đó.

Nếu ông trời có mắt thì đã sớm khiến những kẻ khi dễ hắn ta xuống địa ngục rồi, còn có thể mặc sức nhảy nhót như vậy à?

“Phù Quang, giúp ta một việc được không?”

“Xin chủ tử cứ căn dặn, thuộc hạ dù xông vào khói lửa cũng không chối từ”.

“Giúp ta điều tra thân thế của Diệp Phong, ta muốn biết cha mẹ ruột của hắn là ai?”, có lẽ chỉ khi tìm được cha mẹ ruột thì mới có thể an ủi trái tim đầy vết thương của hắn ta.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ tra ra thân thế của Diệp công tử, chủ tử cứ chờ tin tốt của ta”.

“Được!”

Sau thời gian uống cạn mấy chén trà, cửa phòng Diệp Phong bỗng mở ra.

Cố Thanh Hy liếc mắt ra hiệu cho Phù Quang, ý bảo hắn ta mau theo nàng rời đi, tránh đụng phải Diệp Phong, khiến lòng tự trọng của hắn ta lại bị tổn thương. Dù sao thì khóc đến nỗi mắt sưng lên như vậy, bọn họ có muốn ngó lơ cũng ngó lơ không được.

Thế nhưng…

Diệp Phong lại gọi bọn họ lại.

Cố Thanh Hy cười gượng: “Việc này… đêm nay trăng rất đẹp, ngươi cũng không ngủ được à?”

Diệp Phong che mặt nhưng vẫn không cách nào giấu được đôi mắt sưng đỏ và đầy tơ máu.

Do khóc nên giọng của hắn ta có hơi khàn. Hắn ta thản nhiên nói: “Có thể cho ta mượn ít bạc được không?”

“Sao… sao hả…?”, Cố Thanh Hy sửng sốt.

“Có thể cho ta mượn một ít bạc được không, ta sẽ sớm trả lại cho cô”.

“Được… được chứ… ngươi muốn mượn bao nhiêu?”

“Khoảng… hai mươi lượng”.

Cố Thanh Hy lấy ra hai trăm lượng bạc từ nhẫn không gian và đưa cho hắn ta, nhưng Diệp Phong chỉ lấy đúng hai mươi lượng, nói cám ơn rồi quay người đi khỏi.

Suýt nữa thì Cố Thanh Hy đã cắn trúng đầu lưỡi mình, nàng lúng ta lúng túng nhìn Phù Quang và hỏi: “Ta không nghe lầm đó chứ? Diệp Phong vừa vay tiền ta?”

“Chủ tử, người không nghe lầm đâu, công tử Diệp Phong thật sự đã mượn của người hai mươi lượng bạc”.

“Hắn vay tiền ta làm gì?”

“Thuộc hạ cũng không biết!”

“Đừng nói là mua thuốc tự tử nha!”

Cố Thanh Hy giật mình, liền đuổi theo: “Diệp Phong à, không biết ngươi cần hai mươi lượng bạc để làm gì?”

“Đi mua một ít thức ăn!”

Mua thức ăn? Làm một bữa thật ngon miệng để chiêu đãi bản thân, sau đó bỏ độc trong thức ăn để tự tử?

“Vậy… ngươi muốn ăn gì? Để ta bảo hòa thượng trong chùa làm cho ngươi. Trời còn chưa sáng, giờ chưa có ai bán thức ăn đâu”.

“Lâu rồi không nấu nướng, muốn tự mình nấu một bữa, thuận tiện làm ít cơm chay cho khách hành hương và các sư phụ trong chùa”.

Tên này…

Đừng nói hắn muốn chôn cả ngôi chùa này cùng mình nha.

Phi…

Nàng đang nghĩ cái quái gì vậy?

Diệp Phong lương thiện như vậy mà, hắn ta thà rằng nhận hết uất ức về mình, chứ không oán hận người khác. Một người như thế sao có thể làm ra chuyện vậy được?

“Suốt mấy ngày mấy đêm, ngươi chưa từng nghỉ ngơi tốt, khẩu vị của mỗi một người trong chùa lại không giống nhau, dù ngươi làm thì cũng chưa chắc hợp khẩu vị bọn họ. Theo ta thấy, hay là bỏ chuyện làm cơm chay qua một bên đi nhé. Ngươi đang bị thương, hiện tại việc dưỡng thương mới là quan trọng nhất”.

Diệp Phong nhíu mày, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó hiểu.

Chẳng lẽ nàng sợ hắn ta vay tiền không trả?

“Tối đa là một tháng, trong vòng một tháng, ta sẽ trả bạc lại cho cô”.

Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới kịp phản ứng: “Không phải ta sợ ngươi không trả, ta chỉ là… Ta sợ ngươi nán lại đây quá lâu, bà của ngươi sẽ lo đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui