Tiểu hoà thượng nhắc nhở: “Thí chủ, mặc dù không biết vị phu nhân kia có thân phận gì, nhưng nghe nói thân phận của bà ấy rất cao quý, bên cạnh còn có rất nhiều ám vệ bảo vệ bà ấy. Nếu không có việc gì thì thí chủ cố gắng đừng đến gần nơi này, kẻo bị tưởng là thích khách”.
“Cảm ơn tiểu sư phụ”.
“A Di Đà Phật, tiểu tăng xin cáo lui”
Cố Thanh Hy càng nghi ngờ hơn.
Đáng ngờ hơn là một nữ nhân trung niên mở cửa bước ra, theo sau bà ấy là một tiểu nha hoàn. Vừa nhìn thấy Diệp Phong, nữ nhân trung niên lộ ra vẻ vui mừng.
“Tiểu công tử, sao lại là ngươi?”
Diệp Phong giật mình.
Hắn ta muốn ngoảnh đầu nhưng người lại cứng đờ, nhịp tim nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Hoàng hậu Sở Quốc đi tới trước mặt Diệp Phong, nở nụ cười hiền từ trên khoé môi.
“Tiểu công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi đang...”
“À... Ta có nấu vài món, ban đầu định đưa cho bằng hữu của ta ăn, nhưng nàng ấy không thích ăn cơm chay lắm nên...”
Cố Thanh Hy tức hộc máu.
Diệp Phong học nói dối từ khi nào vậy?
Nàng bảo không ăn khi nào?
Rõ ràng nàng rất muốn ăn biết không hả?
Mà kĩ thuật nói dối của Diệp Phong quá tệ, hắn ta còn không dám ngẩng đầu nhìn nữ nhân trung niên kia, nhìn là biết đang nói dối.
Hoàng hậu Sở Quốc cười bảo: “Bằng hữu của ngươi thật may mắn”.
“Phu nhân đã ăn chưa ạ? Nếu chưa ăn thì ta xin tặng những món này cho phu nhân”.
Không đợi Hoàng hậu Sở Quốc lên tiếng, Hạnh Nhi đã cảnh giác từ chối: “Đồ ăn sáng của phu nhân nhà ta đã được chuẩn bị xong, không làm phiền công tử, công tử cứ giữ đồ ăn của mình lại ăn đi”.
Một câu nói đã đánh tan sự mong đợi của Diệp Phong, hắn ta cười gượng, nói “Xin lỗi” sau đó cầm hộp cơm rời đi.
Không biết có phải vì bóng lưng của hắn ta quá cô đơn và lạnh lẽo hay không, hoặc vì trông hắn ta có vẻ quen mắt, Hoàng hậu Sở Quốc không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Đợi đã”.
Hoàng hậu Sở Quốc nhanh chóng bước lại gần, cười nhẹ: “Đồ ăn công tử nấu thơm quá, ta đã đói đến mức bụng cồn cào rồi, nếu công tử không ngại thì ta xin nhận phần cơm này”.
“Phu nhân”, Hạnh Nhi kinh ngạc.
Trừ đồ ăn do họ tự nấu, phu nhân chưa bao giờ ăn đồ ăn ở ngoài, tại sao hôm nay bà ấy lại ăn đồ ăn do một người xa lạ nấu?
Nàng ta nhỏ giọng: “Phu nhân, thân phận của thiếu niên này không rõ ràng, nếu hôm qua vô tình gặp chúng ta là trùng hợp thì sao hôm nay có thể gặp lại, còn đưa đồ ăn cho người? Nô tì nghĩ hắn ta đang cố ý tiếp cận người, người không nên ăn cơm của hắn ta”.
“Ta cảm thấy hắn ta rất tốt, không giống người xấu”.
“Biết người biết mặt không biết lòng, dù hắn ta là người xấu cũng sẽ không thể hiện trên mặt. Phu nhân...”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi”.
Hạnh Nhi còn muốn nói tiếp, Hoàng hậu Sở Quốc lạnh lùng liếc nhìn ý bảo nàng ta im miệng.
Hạnh Nhi vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ nghiêm khắc với nàng ta như thế, không ngờ lần này người ấy lại nổi giận vì một thiếu niên xa lạ, chuyện này...
Hoàng hậu Sở Quốc xin lỗi: “Nha hoàn không hiểu chuyện, mong công tử đừng để ý”.
“Không đâu ạ, trung thành bảo vệ chủ nhân là điều tốt mà”.
“Trời vừa sáng, chắc công tử cũng chưa dùng cơm đâu nhỉ, hay là chúng ta cùng ăn đi. Hạnh Nhi, đi lấy thêm một bộ bát đũa lại đây”.
“Vâng...”, Hạnh Nhi không cam lòng rời đi, chỉ một lát sau đã mang bát đũa tới.
Hộp cơm mở ra, bên trong có tổng cộng ba món rau và một món cháo.
Một món nấm xào chay, nấm có nhiều màu sắc và được xếp thành hình ngôi nhà nấm.
Một món canh ngó sen được làm từ ngó sen, đậu Hà Lan, cà rốt, nấm mèo và những nguyên liệu khác.
Một món đậu phụ thập cẩm, sở dĩ được gọi là đậu phụ thập cẩm vì nó bao gồm đậu phụ nhồi, đậu phụ rán kết hợp với ớt xanh và ớt đỏ đan xen nhau tạo thành một bức tranh rất đẹp.
Trong ba món ăn này, bất kể là món nào cũng đủ sắc, đủ vị, từ cách sắp xếp món ăn là biết hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Hạnh Nhi sững người, không ngờ đồ ăn chay lại có thể thơm và đẹp mắt như vậy, trông ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với ngự trù trong cung.
Nhưng ba món chay này lại là những món chay mà nương nương ghét ăn nhất.
Nàng ta đã theo nương nương nhiều năm, chưa bao giờ thấy ngự trù nấu những món này cho nương nương.
Hoàng Thượng cũng ra lệnh trong cung không được nấu những món ăn này, bởi vì nương nương sợ mùi đó.
Khi nhìn thấy ba món ăn này, Hoàng hậu Sở Quốc ngẩn ra.
Bà không quen thiếu niên này, nhưng hắn ta không chỉ mang lại cho bà một cảm giác rất quen thuộc.
Hơn nữa...
Lúc mang thai bà rất thích ăn ba món này. Mỗi lần ăn ba món này, bà có thể cảm nhận được đứa con trong bụng mình rất vui vẻ.
Sau đó...
Kể từ khi con mình bị cướp, bà sợ thấy cảnh đau lòng nên không tiếp tục ăn ba món này nữa.
Nghĩ đến đứa con mất tích của mình, mắt Hoàng hậu Sở Quốc đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống.
Tay Diệp Phong khẽ run, hắn ta hỏi: “Là do đồ ăn ta nấu không ngon sao ạ?”
“Đương nhiên, phu nhân nhà ta sợ nhất là cái mùi này, ngươi mau lấy đồ ăn của mình về ăn đi”, Hạnh Nhi thừa cơ hội lên tiếng.
“Hạnh Nhi”.
Hoàng hậu Sở Quốc quát, giọng nói nghiêm khắc hơn vừa rồi rất nhiều, làm Hạnh Nhi sợ tới mức suýt quỳ xuống.
Bà ấy nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau nước mắt trên khoé mắt, cười đáp: “Công tử đừng nghe nàng ta nói lung tung, ta thích ăn ba món này lắm”.