Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Bà ấy cầm lấy chiếc đũa, gắp củ sen rồi cắn nhẹ một miếng. Củ sen vừa giòn lại vừa ngon, vào miệng ngọt thanh, đúng là hương vị trong trí nhớ của bà ấy.

“Ngon thật, đã lâu rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy!”

“Phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, người cứ yên tâm, đây đều là món chay, không có bỏ thịt”.

“Công tử cũng không thích ăn mặn à?”

“Vâng”, một phần là vì hắn ta không đành lòng khi nhìn thấy những động vật kia bị giết hại một cách tàn nhẫn, mặt khác, hắn ta muốn tích đức cho cha mẹ, cho nên từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng ăn thịt, ngoại trừ…

Ngoại trừ lúc bị Lan kỳ chủ ép phải ăn.

Những món ăn này rất hợp khẩu vị của hoàng hậu Sở Quốc, nên bà ấy đã ăn rất nhiều.

Diệp Phong cười nói: “Ta còn nấu một ít cháo, phu nhân có muốn nếm thử không? Rất ấm bụng đấy!”

“Vậy à?”

Hoàng hậu Sở Quốc cầm thìa múc một ít, trong cháo có thêm vào đậu gà, hạt ý dĩ, đậu đỏ,… không biết đã làm như thế nào mà hương vị rất ngon ngọt, không ngấy, vừa vào miệng lập tức tan. Thật sự rất ngon!

“Công tử còn nhỏ tuổi mà tài nấu ăn thật đáng kinh ngạc, sau này ai gả cho ngươi thì đúng là có phúc”.

Nụ cười trên môi Diệp Phong cứng lại.

Hắn ta dơ bẩn như vậy thì sao dám hi vọng lấy vợ sinh con.

Trước kia, hắn ta học nấu ăn cũng chỉ vì muốn ít bị đánh hơn mà thôi.

Diệp Phong gắp một miếng đậu hủ, định đặt vào chén hoàng hậu, nhưng mãi vẫn không có can đảm, đến cuối cùng, hắn đành bỏ vào chén mình.

Có thể dùng điểm tâm với mẹ ruột của mình đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi, hắn ta rất thỏa mãn.

Trong chén bỗng dưng có thêm một cây nấm, kế đó, giọng nói dịu dàng của hoàng hậu Sở Quốc vang lên bên tai hắn ta.

“Trông ngươi hơi gầy, nên ăn nhiều một chút!”

Ngoại trừ cây nấm kia, hoàng hậu Sở Quốc còn múc cho hắn một chén cháo.

Bà ấy mỉm cười hòa ái, không hề có một chút thái độ cao quý của bậc mẫu nghi thiên hạ, trái lại, trông như một người mẹ hiền: “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon!”

“Cảm ơn”, Diệp Phong nghẹn ngào.

Hắn ta cúi đầu, không dám nhìn hoàng hậu Sở Quốc, e ngại bà ấy sẽ thấy điều khác thường của mình.

Trước đó, hắn ta vẫn luôn dùng tay áo để che đi vết thương trên mu bàn tay mà mình đã cắn hôm qua, lúc này, bởi vì sự dịu dàng của hoàng hậu Sở Quốc mà hắn bất giác quên mất việc này, để lộ vết thương trên hai mu bàn tay.

Trên mu bàn tay là vết răng cắn, dù không còn chảy máu nhưng nhìn thấy vẫn phải giật mình.

Vừa thấy, hoàng hậu Sở Quốc cũng phát hoảng.

“Tay ngươi sao thế?”

Diệp Phong vội giấu tay mình đi, ánh mắt lộ vẻ né tránh: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cẩn thận cắn trúng, hai ngày nữa sẽ khỏi”.

“Bị thương nghiêm trọng như vậy thì sao là nhỏ được. Hạnh Nhi, mau lấy hòm thuốc đến đây”.

“Vâng”.

“Đứa nhỏ này, ngươi đã lớn như vậy mà còn không biết tự chăm sóc bản thân, lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”

Bà ấy cầm lấy tay Diệp Phong, cẩn thận giúp hắn ta xử lý vết thương, rồi lại bôi thuốc. Trong lúc đó, hoàng hậu Sở Quốc không khỏi lộ vẻ đau lòng.

Vốn dĩ Diệp Phong muốn từ chối, nhưng hắn ta sợ bà ấy tổn thương nên chỉ có thể để mặc bà ấy.

Ngoại trừ Cố Thanh Hy, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được người băng bó cho mình xem mình như trân bảo, sợ không cẩn thận sẽ làm mình đau.

Cảm giác được che chở như thế này khiến hắn ta luyến tiếc.

“Là ai cắn ngươi?”

“Không… không có!”

“Đứa nhỏ ngốc, dù tâm trạng có tệ cỡ nào thì cũng không được cắn tay mình”.

“Được…”, Diệp Phong há miệng, khẽ đáp.

“Được rồi, mấy ngày này đừng để đụng nước, có lẽ vài hôm nữa sẽ khỏi thôi!”

Diệp Phong nhìn đôi tay bị băng bó thành một khối, bất giác, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Hắn ta rất muốn nói, so với những gì mà trước kia hắn ta phải chịu thì một chút vết thương này không đáng để quan tâm.

Nhưng hắn ta không dám nói ra miệng, nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Hoàng hậu Sở Quốc đóng hòm thuốc lại, một góc của hòm thuốc vô tình móc vào tay áo Diệp Phong, khiến cả cánh tay với những vết thương chằng chịt lộ ra ngoài.

Trên cánh tay kia có dấu nung, có vết roi, có vết bỏng, vết thương từ kiếm, từ gậy gộc… tất cả đan xen vào nhau, thậm chí có không ít nơi đã mất đi vài miếng thịt, gần như không một chỗ nào là lành lặn.

Hoàng hậu Sở Quốc và Hạnh Nhi không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt bọn họ lập tức tái đi.

Diệp Phong hốt hoảng kéo tay áo xuống, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước.

Hắn ta không biết hoàng hậu Sở Quốc có thấy vết thương trên cánh tay mình hay không, chỉ có thể sốt ruột giải thích: “Ta da dày thịt béo, những… vết thương này…”

Hạnh Nhi hoảng sợ cắt ngang: “Trời ạ, rốt cuộc ngươi là ai, sao trên đời lại có người bị thương nhiều như vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Phong, hoàng hậu Sở Quốc cố sức điều chỉnh tâm trạng của mình, tỏ vẻ hời hợt cho qua, hòng giữ lại một chút thể diện cho Diệp Phong.

“Trên người tiểu công tử quả thật có rất nhiều dấu răng, sau này dù có tức giận hơn nữa thì cũng đừng có tự cắn mình, ngươi lảm nhảm gì vậy, còn không mau lui xuống”.

“Phu nhân, hắn không chỉ có dấu răng, hắn… hắn…”

“Nha đầu kia, ngươi càng ngày càng vô lễ, chủ nhân nói chuyện, sao ngươi lại xen vào? Còn không mau lui xuống, sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa!”

Tim Hạnh Nhi bất giác run lên.

Hôm nay, nương nương đã nổi giận với nàng ta mấy lần rồi.

Nếu lại không lui xuống, lỡ như sau này nương nương không cần nàng ta nữa thì phải làm sao?

Hạnh Nhi không dám chậm trễ, vội bái một cái rồi nghiêm mặt lui xuống, đứng ở xa chờ căn dặn.

“Hạnh Nhi bị ta chiều hư rồi, gần đây luôn nói chuyện không suy nghĩ, đợi ngày khác ta sẽ dạy bảo thêm”.

“Không sao!”

Diệp Phong cũng không xác định được hoàng hậu Sở Quốc có thấy được vết thương của hắn ta.

“Mau ăn đi”, hoàng hậu Sở Quốc lại gắp một củ sen cho hắn ta.

“Cảm ơn phu nhân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui