Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Hai người ba món, chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Đây là bữa ăn mà hoàng hậu Sở Quốc cảm thấy ngon nhất trong suốt mấy năm qua, cũng là lần bà ấy ăn nhiều nhất. Người hầu thu dọn bát đũa không khỏi kinh ngạc.

Hoàng hậu Sở Quốc cười nói: “Tiểu công tử nấu ăn thật sự rất ngon!”

“Nếu phu nhân thích thì mỗi ngày ta đều có thể nấu cho phu nhân ăn”.

Nói xong, hắn ta liền cảm thấy hối hận.

Mình có thân phận gì chứ, sao có tư cách nấu ăn cho bà ấy mỗi ngày.

Người ta ăn lần đầu sẽ cảm thấy mới lạ, ăn đến lần thứ hai có lẽ đã ngán rồi.

Không ngờ hoàng hậu Sở Quốc lại mỉm cười đáp: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn món ăn do tiểu công tử nấu thì ta đây có phúc”.

Hoàng hậu Sở Quốc ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Phong, càng nhìn, bà ấy càng cảm thấy quen mắt, thật sự rất giống phu quân của mình khi còn trẻ.

Nhất là đôi mắt kia, có điều ánh mắt của phu quân bà ấy tràn đầy sự hứng khởi và tinh thần phấn đấu.

Còn thanh niên trước mặt thì già nua, nặng nề, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô độc, còn có một chút gì đó tự ti.

Không biết đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì, sao trên người lại có nhiều vết thương như thế? Mà hắn ta cũng… sống rất cẩn trọng.

“Không biết tiểu công tử tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tại hạ là Diệp Phong, năm nay… năm nay mười chín”, vốn dĩ hắn ta định nói là mười tám nhưng sợ bà ấy nghi ngờ nên đã báo thêm một tuổi.

Hoàng hậu Sở Quốc có hơi thất vọng, lẩm bẩm: “Mười chín tuổi ư…”

Con của bà ấy mới mười tám, tuổi không giống.

“Vậy trong nhà ngươi còn ai không?”

“Ta là cô nhi, từ nhỏ đã không có cha mẹ”.

Nghe thấy hai chữ “cô nhi”, không hiểu sao trong lòng hoàng hậu Sở Quốc lại thấp thỏm không yên.

“Đứa nhỏ đáng thương, vậy ngươi lớn lên như thế nào?”

“Mệnh ta tốt, gặp phải rất nhiều người có lòng tốt, là do bọn họ nuôi ta lớn. Ta còn có một người bà, tuy hai mắt bà đã mù nhưng bà đối xử với ta như con ruột vậy”.

Diệp Phong nhoẻn miệng cười, trong nụ cười ẩn chứa một chút tang thương, khiến người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.

Hoàng hậu Sở Quốc không hoàn toàn tin vào cái gọi là “mệnh tốt”.

Nếu như mệnh tốt thì sao hắn ta lại bị thương nghiêm trong như vậy, trên cánh tay có vết thương mới và cả vết thương cũ, cũng không biết những vết thương cũ kia đã bao nhiêu năm rồi.

Đứa nhỏ này…

Có lẽ từ nhỏ đến lớn đã phải chịu nhiều đau khổ.

“Ta cũng có một đứa con, đáng tiếc đã bị cướp đi từ khi sinh ra, ta… ta còn chưa kịp ôm nó một lần, nếu nó còn sống, có lẽ cũng chạc tuổi ngươi”, hoàng hậu Sở Quốc nhẹ nhàng lau nước mắt.

Ở nơi mà hoàng hậu Sở Quốc không nhìn thấy, Diệp Phong siết chặt nắm đấm, hắn ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng răng vẫn nhịn không được cắn chặt.

“Vì sao… sao lại bị cướp?”

“Không biết!”

Đây là nỗi đau cả đời của bà ấy.

Bà ấy cũng không biết đám người kia cướp con mình là vì hoàng quyền hay chỉ để trả thù.

Nếu như là trả thù thì cũng đã mười tám năm rồi, đã đủ rồi!

Còn nếu vì hoàng quyền, nếu kẻ đó có khả năng gánh vác Sở Quốc, chỉ cần hắn ta trả lại con cho bà ấy, bọn họ nhất định sẽ thoái vị.

Nhưng ông trời lại…

Suốt mười tám năm qua, kẻ cướp đi Lâm Nhi của bà ấy gần như bốc hơi, chớ đừng nói chi đặt ra bất kỳ yêu cầu gì.

“Nếu con của người biết được tấm lòng của người, chắc chắn hắn sẽ rất vui!”

“Thật vậy sao?”

“Thật đấy, tuy không biết vì sao ta lại trở thành cô nhi, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng một điều, chắc chắn là cha mẹ ta có nguyên nhân gì đó, bất đắc dĩ mới phải bỏ ta lại. Có lẽ bọn họ vẫn luôn tìm kiếm ta!”

“Ngươi thật sự là một đứa trẻ ngoan, nếu ngươi là con ta thì tốt biết bao”.

Diệp Phong liền cúi đầu, không dám để bà ấy nhìn ra điều khác thường.

Có trời mới biết hắn ta mong nhớ bà ấy nhường nào.

Nhưng hắn ta không thể.

Hắn ta đã dơ bẩn, không xứng với đế hậu Sở Quốc cao quý, quân lâm thiên hạ.

“Ngươi biết không, trước khi nghe những lời của ngươi, ta luôn có suy nghĩ Lâm nhi của ta sẽ không tha thứ cho chúng ta. Chắc chắn hắn sẽ nghĩ chúng ta đã cố ý vứt bỏ hắn, không cần hắn… nhất quyết không nhìn mặt chúng ta!”

“Phu nhân quá long lắng, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, trừ phi bất đắc dĩ, có ai tình nguyện vứt bỏ đứa con của mình đâu chứ. Chắc hẳn con của người sẽ hiểu cho người. Cũng có thể hắn vẫn luôn tìm kiếm và cầu phúc cho hai người”.

Cách đó không xa.

Khi thấy cảnh tượng này, Cố Thanh Hy suy tư.

Nàng sờ cằm theo thói quen.

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?

Diệp Phong vốn là người lạnh nhạc, ít cười ít nói, không thích tiếp cận với người lạ, sao hắn ta lại đích thân nấu cơm cho bà ấy, còn chủ động trò chuyện nữa chứ?

Hẳn là…

Người phụ nữ này là mẹ ruột của Diệp Phong?

Càng nghĩ, Cố Thanh Hy càng cảm thấy có khả năng.

“Phù Quang, ngươi đi thăm dò xem người phụ nữ kia là ai?”

“Chủ tử, bà ấy là hoàng hậu Sở Quốc. Cả đời hoàng đế Sở Quốc chỉ kết hôn với một vị hoàng hậu, hơn nữa còn nặng tình với hoàng hậu của mình. Bọn họ có với nhau một đứa con, bất quá vừa sinh ra đã bị cướp đi, đến nay không rõ sống chết”.

“Sau khi hoàng tử Sở Quốc bị cướp đi, hoàng hậu từng một lần phát điên, nhưng đã được quốc sư cứu chữa, sau đó và ấy vẫn luôn ở lại chùa Bạch Vân tụng kinh niệm Phật, đến nay cũng đã mười năm. Bởi vì quá mức nhớ thương con, bà ấy đã vài lần hấp hối. Hoàng đế Sở Quốc không cách nào làm bạn bên cạnh bà ấy suốt được, nên đã mạnh mẽ đưa bà ấy quay lại Sở Quốc”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui