Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Nhưng mỗi năm hoàng hậu Sở Quốc đều đến chùa Bạch Vân ở một tháng, còn vì sao lại chọn chùa Bạch Vân, thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ chỉ biết quần thần Sở Quốc luôn cố gắng khuyên hoàng đế Sở Quốc nạp thêm hậu phi, nhưng đều bị hoàng đế Sở Quốc từ chối”.

“Thâm tình thế sao? May mắn thế sao?”

Nếu Diệp Phong đúng là con trai của hoàng hậu Sở Quốc, vậy chẳng phải Diệp Phong sẽ là hoàng tử, lại còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc, hoàng đế tương lai của Sở Quốc?

Không…

Không đúng. . Cop qua cop lại, 𝐭𝒓ở lại 𝐭𝒓a𝘯g chí𝘯h ﹙ T𝒓𝐔mT𝒓u yệ𝘯.v𝘯 ﹚

Nếu hoàng hậu Sở Quốc là thân mẫu của Diệp Phong, Diệp Phong từ nhỏ đến lớn chịu nhiều tủi nhục như vậy, sao hắn ta dám nhận bà ta chứ.

Nếu hoàng hậu Sở Quốc là người bình thường, có lẽ Diệp Phong còn có thể nhận lại bà ta.

Nhưng hoàng hậu…

Thân phận này quá tôn quý, với tính cách của Diệp Phong luôn nghĩ cho người khác chắc chắn sẽ không làm vậy.

Cố Thanh Hy cũng hi vọng phụ mẫu thân sinh của hắn ta chỉ là người bình thường.

Trong đình Liên Hoa.

Hoàng hậu Sở Quốc và Diệp Phong trò chuyện vui vẻ.

Hoàng hậu Sở Quốc lệnh cho người mang một chiếc rương đến, hình như bà ta rất xem trọng chiếc rương, vuốt ve chiếc rương một hồi lâu mới chậm rãi mở ra.

Trong rương đựng nhiều bộ quần áo. Mỗi bộ quần áo đều được xếp gọn gàng, xuân hạ thu đông đều có.

Bà ta nói: “Mỗi năm ta đều tự tay làm tám bộ quần áo cho Lân Nhi của ta, xuân hạ thu đông mỗi mùa hai bộ, còn có cả giày. Tích lũy theo năm tháng thì xếp đầy rất nhiều rương, rương này là số quần áo được may trong hai năm gần đây, ngươi xem mặc có vừa người không, ta tặng cho ngươi vài bộ”.

Vành mắt Diệp Phong ướt nhòe.

Chưa nói số quần áo này chất vải thượng hạng, sờ vào rất mượt, chỉ riêng cách may đã vô cùng hoàn hảo.

Số quần áo này… đều là mẫu thân hắn ta tự tay làm cho hắn ta từng đường kim mũi chỉ…

Mỗi một đường kim mũi chỉ đều chứa đựng lòng nhớ thương con của bà.

Giây phút này, Diệp Phong rất muốn khóc lên thật to, nhưng hắn ta chỉ đành cố gắng kìm nén.

“Nó quý giá quá, ta không thể nhận được”.

“Có gì mà quý giá, cả đời này ta còn không biết có thể tìm lại Lân Nhi hay không. Số quần áo này để đấy cũng chỉ để không… Huống hồ, ta may thêm không phải được rồi sao?”

Hoàng hậu Sở Quốc lại chọn trong rương ra vài bộ quần áo màu xanh nhạt, cười nói: “Ta thấy bộ quần áo này có lẽ rất vừa với ngươi, ngươi thử xem?”

Diệp Phong không dám nhận.

Hoàng hậu Sở Quốc nhét quần áo vào tay hắn ta, có chút đau lòng nhìn áo quần rộng thùng thình của hắn ta: “Xem ngươi gầy như thế, quần áo sắp tuột cả ra rồi”.

Diệp Phong cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Đây không phải quần áo của hắn ta, quần áo của hắn ta bị hữu hộ pháp của Ma tộc xé rách rồi.

Đây chỉ là Cố Thanh Hy tìm đại một bộ tạm thời mặc vào người hắn ta mà thôi.

Rời khỏi Ma tộc, thứ nhất hắn ta bận rộn quá rồi quên mất.

Thứ hai cũng không có bạc để mua quần áo mới, thế nên vẫn luôn mặc trên người.

“Được”.

Hắn ta vuốt ve quần áo trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm hạnh phúc, quay người đang định đi vào phòng khách thay quần áo.

Bất ngờ trong không khí bỗng xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ, uy áp này quen thuộc đến mức khiến toàn thân hắn ta run lên, trên mặt vốn nở nụ cười đã lâu không thấy bỗng chốc trở nên tái mét.

Lan kỳ chủ…

Là ông ta…

Ông ta đến rồi…

Uy áp rất mạnh, không chỉ Diệp Phong mà đám người Cố Thanh Hy, Phù Quang và hoàng hậu Sở Quốc cũng cảm nhận được.

Cố Thanh Hy tỏ vẻ nghiêm túc, đứng khá xa mà nàng vẫn cảm giác được một loại cảm giác của cái chết.

Phù Quang như gặp kẻ địch, cảnh giác theo dõi xung quanh.

Ám vệ xung quanh hoàng hậu Sở Quốc đồng loạt ra mặt, hầu như lập tức bảo vệ ở trước mặt hoàng hậu.

Nhưng những ám vệ đó có nhanh cũng không nhanh bằng Diệp Phong.

Diệp Phong chắn trước mặt bà ta, sốt sắng nói: “Người mau đi đi”.

“Đi… đi đâu…”

Lời nói bá đạo xen lẫn uy hiếp, dường như có người dám bước ra một bước thì sẽ là kết thúc cho sinh mạng kẻ đó.

Nghe giọng nói quen thuộc, thân thể Diệp Phong không khỏi run rẩy mạnh hơn.

Sự khác thường của hắn ta khiến hoàng hậu Sở Quốc nghi hoặc.

Diệp Phong đang sợ điều gì?

“Ầm…”

Người đàn ông từ trên cao đáp xuống trước mặt Diệp Phong, sức lực mạnh mẽ khiến mặt đất rung lên vài cái, viên gạch lại nứt ra từng tầng, có thể thấy nội lực ông ta mạnh đến thế nào.

“Tiểu Phong Nhi, ngươi cũng dễ tìm thật đấy”.

Người đến là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài lưng hùm vai gấu, dũng mãnh tráng kiện, đôi mắt sắc bén như ưng khiến người ta không rét mà run, thân người cao hơn đám Diệp Phong một cái đầu.

Sau lưng ông ta còn có bốn hộ vệ, đó là bốn kim cang hộ pháp của ông ta.

Ai nấy vóc dáng cao to, bắp thịt rắn chắc.

“Kỳ… kỳ chủ…”

Sắc mặt Diệp Phong tái mét, răng đánh lập cập thốt ra hai chữ.

Năm nay hắn ta mười tám tuổi, bắt đầu từ lúc năm tuổi đã bị gửi đến bên cạnh Lan kỳ chủ, chịu nhiều tủi nhục, kéo dài mười ba năm. Có thể nói đa số thời gian trong cuộc đời hắn ta đều sống dưới bóng ma của ông ta.

Nỗi sợ Lan kỳ chủ phát ra từ linh hồn của hắn ta.

Diệp Phong không khỏi muốn quỳ xuống theo phản xạ có điều kiện, nhưng hắn ta lại không muốn để hoàng hậu Sở Quốc biết hắn ta chỉ là một người hầu thấp hèn của một kẻ ai ai cũng ghét.

Băn khoăn và đấu tranh khiến Diệp Phong rối bời.

Hắn ta quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, chỉ có thể đứng im tại đó, sợ hãi nhìn người đàn ông khiến hắn ta sợ đến tận xương cốt.

Hoàng hậu Sở Quốc đi vượt lên Diệp Phong, quan sát năm người không mời mà đến: “Các ngươi là ai? Tìm Diệp Phong làm gì?”

Đôi mắt sắc bén như mũi dao của Lan kỳ chủ nheo lại, lạnh lùng liếc qua hoàng hậu Sở Quốc, lời nói ra khiến người ta không hiểu rõ ẩn ý, nhưng lại khiến Diệp Phong như bị sét đánh.

“Hóa ra là hoàng hậu của Sở Quốc, thế nào, hoàng hậu Sở quốc còn muốn quản cả chuyện của Ma tộc bọn ta hay sao?”

Diệp Phong sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui