Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Không chỉ Tiêu Vũ Hiên cạn lời, mà ngay cả Thu Nhi cũng phiền muộn.

Sủng hạnh?

Nàng là một cô gái, sao dám nói lời như vậy?

Nhìn động tác phóng khoáng, tâm trạng vui vẻ huýt sáo rời đi, bọn họ nổi hết da gà.

Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận hét lên: “Đã nói rồi, không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên”.

“Biết rồi, Tiểu Hiên Hiên”.

Chết tiệt.

Người phụ nữ này cố tình muốn chọc tức chết hắn ta sao?

Thu Nhi lau mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thư, người làm như vậy có phải quá khoa trương rồi không, vừa vào học viện đã đắc tội với công chúa cùng Tiêu công tử, việc này...”

“Ta buồn ngủ, ta xin ngươi đừng lải nhải nữa mà”.

“Tiểu thư, người dùng Dạ Vương làm lá chắn, lẽ nào người thực sự muốn gả cho Dạ Vương sao? Nhất định không nên, nếu người gả cho ngài ấy, người sẽ chết rất thảm!”

“Không phải chỉ là một Dạ Vương thôi sao, lẽ nào hắn có ba đầu sáu tay, đến nỗi ngươi phải sợ hãi như vậy”.

“...”

Trong góc học viện, y phục trắng của Thượng Quan Sở tung bay, như trích tiên giáng trần, đầy vẻ đăm chiêu nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi.

Mãi lâu sau, hắn ta quét mắt tới góc đông bắc, khóe miệng hiện lên một nụ cười thoải mái.

Góc đông bắc của học viện.

Chiến thần Dạ Vương gia mặc y phục màu đen ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng của nàng khuất dần, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như đầm nước lạnh lẽo chợt nheo lại.

Khuôn mặt hắn khôi ngô không chút tỳ vết, mày kiếm mắt sáng, đôi môi như được tô đỏ, đẹp không sao tả xiết, nhưng toàn thân lại toát ra khí tức lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

Phía sau chiến thần là một thiếu niên trẻ tuổi.

Thiếu niên có tướng mạo không tệ, y phục màu đen trên người tôn lên vóc dáng cường tráng hoàn mỹ của cậu ta.

“Chủ tử, cô ta hình như không giống với những gì chúng ta đã điều tra”.

Hơn nữa, dường như còn rất giống một người.

Một người phụ nữ mấy ngày trước đã cưỡng đoạt chủ tử của bọn họ.

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, khuôn mặt Thanh Phong không khỏi đỏ lên.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Dạ Mặc Uyên gõ lên xe lăn, khẽ phát ra âm thanh đông đông đông, đôi mắt u ám kia không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, hắn khoan thai nhả ra một chữ: “Tra”.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra kỹ tất cả những việc có liên quan đến Cố tam tiểu thư”.

Cố Thanh Hy...

Theo như lời đồn là không biết chữ, bất tài vô dụng, nhu nhược nhát gan.

Nhưng lại có thể đọc ra ‘Thử Ly’, có thể nói ra những lời như bạch thủ như tân khuynh cái như cố.

Còn có thể vì một nữ tỳ nhỏ nhoi mà đánh lại công chúa đương triều, trêu đùa con út của Tiêu lão tướng quân người nắm trọng binh trong tay.

Nếu như này còn gọi là nhát gan, thì thế nào mới là dũng cảm?

Nhìn vào đôi mắt lém lỉnh linh động của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghĩ đến người phụ nữ đã chấm mút xà xẻo hắn ngày đó.

Đôi mắt của người phụ nữ đó rất giống với Cố Thanh Hy.

Chẳng lẽ...

Người phụ nữ đó là Cố Thanh Hy?

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến một câu mà người phụ nữ đó đã nói.

“Ta có đứng trước mặt ngươi, ngươi cũng không thể nhìn ra ta có mấy phần giống trước đây”.

Dạ Mặc Uyên càng thêm nghi ngờ Cố Thanh Hy.

“Điều tra kỹ xem Cố Thanh Hy đã làm những gì trong hai ngày qua”.

Thanh Phong khẽ chấn động.

Lẽ nào chủ tử nghi ngờ Cố Thanh Hy là người phụ nữ đó?

Không thể nào.

Nếu vậy cậu ta quả thực không dám tưởng tượng chủ tử sẽ trả thù Cố Thanh Hy như thế nào.

Lại nhìn đến chủ tử nhà mình, hai tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, sắc mặt u ám, giống như đang ẩn nhẫn gì đó, Thanh Phong không khỏi cúi đầu thấp hơn.

Kể từ khi chủ nhân bị người phụ nữ kia cưỡng đoạt, tính tình càng ngày càng thay đổi thất thường, đám người dưới hầu hạ cũng không biết đã bị chém mất bao nhiêu.

Nhưng đơn thuốc mà người phụ nữ đó đưa lại vô cùng hiệu nghiệm.

Chất độc của chủ tử phát tác, sau khi dùng thuốc cô ta kê đã đỡ rất nhiều, không còn đau đớn như trước nữa.

Nếu bắt được người phụ nữ đó, có lẽ có thể trị hết độc trên người chủ tử.

“Chủ tử, vậy chúng ta có phải hủy hôn sự này không?”

Nghe thấy vậy, Dạ Mặc Uyên cười tà mị, toàn thân tỏa ra khí thế ngang ngược, giống như nhân vật cái thế quyền lực vô song.

“Dám tính kế ta, thì phải có gan gánh cơn thịnh nộ của ta”.

Ơ…

Vậy việc hôn sự rốt cuộc có cần hủy bỏ không?

Hoàng thượng tự tìm đường chết, lại dám ngang nhiên đắc tội với chủ tử.

Với thực lực của chủ tử, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn cút khỏi hoàng vị.

Cố tam tiểu thư nổi tiếng xấu xí của Dạ Quốc, để chủ tử cưới người như vậy, không phải làm nhục chủ tử thì là gì?

Thanh Phong cho rằng Dạ Mặc Uyên nhất định sẽ hủy hôn sự này.

Không ngờ hắn nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, ánh mắt thâm sâu, ý vị rõ ràng, khóe miệng mỏng thong thả nhả ra một câu: “Sao phải hủy, hắn muốn ta lấy, bổn vương lấy là được”.

Ơ…

Lấy thật?

Đó là xú nữ nổi tiếng của Dạ Quốc đó.

Buổi chiều.

Ở ven hồ của học viện Hoàng gia, mọi người trong học đường mỗi người một bàn ngồi trên đất, trên mỗi bàn đều đặt một cây đàn cổ.

Trời tháng ba đầy nắng, gió thổi hiu hiu, hàng liễu khẽ lay, dễ chịu và ấm áp đến khó tả.

Cố Thanh Hy tìm một nơi khuất nhất uể oải ngồi đếm một ngàn lượng bạc trong tay.

Ba mươi hai loại dược liệu, trừ hai loại dược liệu cuối cùng không có chỗ mua, còn lại có thể dùng tiền mua được, chỉ là phải cần đủ tám vạn lượng bạc.

Trong tay nàng chỉ có một ngàn lượng, lấy đâu ra tám vạn lượng bạc đây?

Về phủ thừa tướng lấy lại tất cả ngân lượng hàng thàng bị cắt xén trước đó? Nhiều nhất cũng chỉ có một vạn lượng, còn lâu mới đủ.

“Ngày mai sẽ diễn ra đại hội đấu văn năm năm một lần, nghe nói Sở Quốc, Hoa Quốc, còn có Triệu Quốc đã cử không ít người có học thức uyên bác tài hoa rạng rỡ đến, ngay cả Kỳ Thánh, Thi Tiên cũng đều đến”.

“Không phải chứ, Kỳ Thánh không phải đã bế quan mấy chục năm rồi sao? Sao đột nhiên lại tới Dạ Quốc?”

“Việc này thì ta không biết, chắc hẳn là muốn đến tỉ thí với Thượng Quan phu tử của chúng ta, dẫu sao Thượng Quan phu tử của chúng ta được biết đến là một trong tứ đại tài tử, trong đó đánh cờ, gảy đàn là lợi hại nhất”.

“Chẳng trách, nhưng mấy chục năm trước Kỳ Thánh đã đánh bại kỳ thủ bất khả chiến bại, Thượng Quan phu tử của chúng ta tỉ thí với Kỳ Thánh có thể thắng được không?”

“Thượng Quan phu tử của chúng ta tài hoa rạng rỡ, học rộng hiểu nhiều, chưa chắc đã thua Kỳ Thánh”.

Cố Thanh Hy nghiêng tai nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

Nàng chuyển vị trí, ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, chọc chọc cánh tay của hắn ta: “Tiểu Hiên Hiên, đại hội đấu văn là gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui