Vì Lan kỳ chủ xưa nay thủ đoạn độc ác, quan hệ với Ma chủ rất mật thiết, chưa bao giờ coi ai ra gì.
Cho dù bà ta là hoàng hậu Sở Quốc, Lan kỳ chủ muốn giết có lẽ cũng sẽ giết.
Những ám vệ của hoàng hậu hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Hoàng hậu Sở Quốc tỏ ra lạnh lùng, mặc dù bà ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng hoàn toàn không sợ uy áp của đám người Lan kỳ chủ, ngược lại tỏa ra phong thái của một người mẫu nghi thiên hạ không thể xem thường.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi đến lễ Phật thì chúng ta không có gì để nói. Nếu ngươi đến làm loạn, hoặc là muốn làm gì bất lợi cho Diệp Phong, chuyện này Sở Quốc bọn ta sẽ can thiệp. Ma tộc các ngươi có lẽ không sợ Sở Quốc bọn ta, nhưng Sở Quốc bọn ta cũng không sợ Ma tộc các ngươi”.
Hoàng hậu Sở Quốc lời ít ý nhiều, ý tứ đe dọa vô cùng rõ ràng.
Nếu Lan kỳ chủ dám làm gì bất lợi cho Diệp Phong, vậy thì Sở Quốc bọn họ sẽ sử dụng hết sức mạnh quốc gia đối kháng với Ma tộc, đến lúc đó cả hai đều phải chịu tổn thất.
Diệp Phong không ngờ chỉ vừa mới gặp hai lần, Sở Quốc lại dám cược cả Sở Quốc vì hắn ta.
Cố Thanh Hy cũng cảm thấy bất ngờ, lại có thiện cảm nhiều hơn với người phụ nữ này.
Lan kỳ chủ bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười vang rõ, lan khắp chùa Bạch Vân.
“Tiểu Phong Nhi ơi là Tiểu Phong Nhi, ta còn nghĩ sao ngươi đột nhiên lớn gan như vậy, hóa ra là tìm được chỗ dựa rồi”.
Diệp Phong cố tự trấn định, run rẩy nói: “Diệp Phong không dám, Diệp Phong sẽ theo ngài về Ma tộc ngay lập tức, cầu xin kỳ chủ tha cho bọn họ”.
Cố Thanh Hy hỏi: “Tiểu Phù Quang, ngươi có thể giải quyết mấy kẻ?”
Phù Quang nghiêm túc nhìn một lúc, hạ giọng nói: “Tứ đại kim cang của ông ta, ta có thể giải quyết ba kẻ”.
Ba kẻ sao?
Nàng nhiều lắm chỉ có thể giải quyết một kẻ.
Người lợi hại nhất là Lan kỳ chủ ai sẽ giải quyết?
Giao cho Diệp Phong giải quyết sao?
Nếu Diệp Phong đánh lại được ông ta sao còn bị lăng nhục thê thảm như vậy.
Huống hồ, năm Diệp Phong cộng lại cũng không đánh được một Phù Quang, càng đừng nói tới Lan kỳ chủ.
Cố Thanh Hy có chút đau đầu.
Không đợi nàng nghĩ ra biện pháp tốt, ám vệ của hoàng hậu Sở Quốc đã bắt đầu đánh nhau với đám người Lan kỳ chủ.
Đáng tiếc, mặc dù ám vệ của hoàng hậu Sở Quốc võ công tinh thâm, nhưng lại không địch nổi tứ đại kim cang của Lan kỳ chủ, hầu như bị treo lên đánh, không chết thì bị thương. Cố Thanh Hy không nhẫn tâm nhìn tình trạng thảm hại của bọn họ.
Chuyện xảy ra ở nơi này làm kinh động đến các hòa thượng của chùa Bạch Vân, hòa thượng của chùa Bạch Vân bao vây đám người Lan kỳ chủ lại, hầu như có thể bùng nổ chiến đấu ngay.
Cố Thanh Hy hiểu, một khi đánh nhau, chùa Bạch Vân có thể sẽ đổ máu thành sông.
Thấy tình thế khẩn trương, Cố Thanh Hy không nghĩ được nhiều, vươn vai, lười biếng đi tới, một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Diệp Phong, cất tiếng đùa cợt.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là năm con gấu to xác ngu ngốc”.
Nhiệt độ không khí bỗng chốc lạnh đi vài phần, tất cả mọi người cùng quay sang nhìn Cố Thanh Hy.
Diệp Phong cũng kinh hãi.
Hắn ta cố gắng rút tay mình ra, không muốn để Lan kỳ chủ nhìn thấy Cố Thanh Hy thân thiết với hắn ta.
Nhưng hôm nay Cố Thanh Hy cũng không biết ăn trúng cái gì, nắm chặt tay hắn ta không buông, dựa vào hắn ta có rút thế nào cũng không rút ra được.
Trừ Cố Thanh Hy, hoàng hậu Sở Quốc không biết vì sao cũng nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn ta.
Hai bên trái phải đều có người giữ chặt, Diệp Phong vốn nên cảm thấy ấm áp, nhưng hắn ta lại không, ngược lại như rơi vào hố băng.
Lan kỳ chủ nhìn thấy hết động tác của bọn họ, sát khí lóe lên nơi đáy mắt: “Cô lại là ai?”
“Ta sao, hỏi hay lắm, ta là bạn gái... ừm… cũng chính là người trong lòng của Diệp Phong”.
Nghe tới ba chữ người trong lòng, Diệp Phong suýt thì ngất xỉu.
Cũng không biết hắn ta lấy đâu ra sức lực, rút bàn tay bị hai người Cố Thanh Hy và hoàng hậu Sở Quốc nắm chặt ra.
Hai chân hắn ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi sát trước mặt Lan kỳ chủ, hèn mọn như con kiến.
“Kỳ chủ, Diệp Phong không có gì với nàng ta, ngay cả bằng hữu cũng không phải, mong kỳ chủ đừng tin lời nàng ta. Diệp Phong sẽ theo ngài trở về núi Vọng Hồn ngay, cả đời này không ra ngoài nữa, cầu xin kỳ chủ khoan dung, tha cho tất cả mọi người ở đây”.
Cố Thanh Hy siết chặt hai tay, trong lòng vừa giận vừa tức vừa đau lòng, không rõ là cảm xúc gì.
Rốt cuộc mấy năm qua tên điên này đã giày vò hắn ta như thế nào, lại có thể dọa cho một người kiêu ngạo lạnh lùng ra nông nỗi này.
Nghĩ đến ngày hôm đó ở núi hoang gặp phải Diệp Phong bị lăng nhục, nghĩ đến cả người hắn toàn là vết thương chưa khép miệng, cơn giận của Cố Thanh Hy ập đến như dời núi lấp biển.
Hoàng hậu Sở Quốc càng đau lòng hơn.
Bà quả thật không dám tưởng tượng rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì mới sợ hãi đến như vậy.
Lan kỳ chủ hình như đã quen với sự hèn mọn của hắn ta, chỉ cười nhạt một tiếng, sát khí trên người không hề che giấu.
“Ngươi là người của ta, ai dám chạm vào ngươi, ta sẽ giết người đó”.
Diệp Phong bỗng nhiên ngước gương mặt trắng bệch lên, cả người không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Hy cười nhạt, toàn thân tỏa ra sự bá đạo và ngạo mạn: “Giết ta? Trên đời này có rất nhiều người muốn giết ta, đáng tiếc bọn họ đều không có cơ hội đó”.
Nàng chậm rãi tiến tới phía trước, bàn tay nhỏ nhắn giấu kim độc thấy máu là tiêu đời, cũng chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với ông ta.
Phù Quang nhắm mắt theo đuôi đi đằng trước Cố Thanh Hy, chỉ đợi nàng ra lệnh một tiếng là bắt đầu đánh.
Một chọi ba, hắn ta nắm chắc.
Một chọi bốn, hắn ta có thể liều mạng chiến đấu một trận.
Còn Lan kỳ chủ…