Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Trong lòng hắn ta có muôn nghìn lời muốn nói rốt cuộc chỉ có thể biến thành hai chữ bảo trọng.

Khoảnh khắc xoay người đi, hắn ta không kìm được nước mắt thêm nữa, giống như ngọc trai đứt dây, từng hạt rơi xuống.

Chỉ đáng tiếc, hoàng hậu Sở Quốc không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn bóng lưng hao gầy của hắn ta vội vàng rời đi.

“Diệp Phong…”, hoàng hậu Sở Quốc không quan tâm tới hình tượng, cất bước đuổi theo, không ngừng gọi tên Diệp Phong, chỉ sợ vừa xoay người, cả đời này sẽ không nhìn thấy Diệp Phong nữa.

Có lẽ vì chạy quá nhanh, hoàng hậu Sở Quốc ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay chà xát xuống mặt đất, chảy không ít máu.

Diệp Phong dừng bước muốn đến đỡ bà ấy dậy, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, hắn ta lại tiếp tục tiến bước, không dám quay đầu, càng đừng nói là đi tới đỡ bà ấy.

Đám người Hạnh Nhi sợ hãi, mau chóng dìu hoàng hậu dậy: “Phu nhân, người có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

“Diệp Phong đâu, mau đỡ ta dậy”.

“Phu nhân, Diệp công tử đã đi rồi, hắn ta đi rất nhanh, chúng ta không đuổi kịp”.

Hoàng hậu Sở Quốc vội vàng nắm tay Cố Thanh Hy: “Tiểu cô nương, cô có thể nói cho ta biết rốt cuộc Diệp Phong là ai không? Nó muốn đi đâu?”

Cố Thanh Hy cũng muốn vạch trần lời nói dối của Diệp Phong, nhưng nàng không dám.

Bản thân Diệp Phong còn không dám nhận, một người ngoài như nàng dựa vào đâu mà quyết định thay hắn ta?

Nếu hôm nay nàng nói ra chân tướng, điều đón chờ Diệp Phong không phải là niềm vui mẫu tử nhận nhau cảm nhận được tình thân.

Mà là Diệp Phong không muốn liên lụy đến hoàng hậu Sở Quốc, xấu hổ giận dữ mà tự sát. . Ngôn Tình Sủng

“Ta và Diệp Phong quen biết nhau không lâu, chuyện về hắn ta, ta cũng không rõ lắm. Nhưng phu nhân yên tâm, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì”.

“Hắn ta nói hắn ta phải đến thôn Tiểu Hà, thôn Tiểu Hà nằm ở đâu? Hắn ta có gặp nguy hiểm hay không?”

“Không đâu, ta sẽ đuổi theo hắn ta. Diệp Phong là người tâm địa lương thiện, hắn ta chắc chắn không muốn phu nhân vì hắn mà lo lắng, phu nhân yên tâm. Phù Quang, chúng ta đi”.

Cố Thanh Hy nói đi là đi, không chào một tiếng.

Dạ Mặc Uyên chưa bao giờ bị người ta coi thường như vậy.

Mỗi lần gặp Cố Thanh Hy, hắn chỉ muốn bóp chết nàng, nhưng lần nào hắn cũng không nỡ ra tay.

Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Bắt lấy Cố Thanh Hy, không bắt được nàng, các ngươi cũng không cần quay về nữa”.

“Vâng”.

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn hoàng hậu Sở Quốc thất hồn lạc phách, giận dữ rời đi.

Hoàng hậu Sở Quốc run rẩy nói: “Người đâu, người đâu”.

“Phu nhân…”

“Điều tra, điều tra thật kỹ cho bản cung, bản cung muốn biết mọi thông tin về thân thế của Diệp Phong, không được bỏ sót bất cứ chuyện gì”.

“Vâng”.

“Xuất phát, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà, mau!”

“Vâng…”

Chùa Bạch Vân, ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng.

Vừa rồi còn tụ tập nhân mã các nơi, nháy mắt đã biến mất không còn một ai.

Trên quan đạo đi về phía thôn Tiểu Hà, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh như bay.

Bên ngoài xe ngựa, mấy chục cao thủ cưỡi ngựa hộ tống.

Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, ánh mắt sâu xa, cưỡi toàn là hãn huyết bảo mã cùng một màu, vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường.

Chiếc xe ngựa đầu tiên chở Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên.

Chiếc xe ngựa thứ hai chở Diệp Phong.

Diệp Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức quay về thôn Tiểu Hà, nhưng hắn ta thứ nhất là bị người của Dạ Mặc Uyên ngăn lại.

Thứ hai trên người bị thương nặng đến nay vẫn chưa khỏi, cưỡi ngựa một lúc sẽ làm động tới vết thương, máu chảy đầm đìa. Cố Thanh Hy không cho hắn ta cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe ngựa quay về.

Nhìn phương hướng thôn Tiểu Hà xa xôi, hai tay Diệp Phong không ngừng run rẩy. Càng đến gần thôn Tiểu Hà, trong lòng hắn ta càng bất an.

Trong chiếc xe ngựa thứ nhất.

Cố Thanh Hy pha một tách trà tuyết cho Dạ Mặc Uyên, chớp chớp đôi mắt to tròn, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, vừa rồi là ta nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với một cô gái như ta được không?”

Dạ Mặc Uyên quay đầu ra ngoài cửa sổ, từ chối lời xin lỗi của nàng, cũng từ chối trà tuyết của nàng.

Cố Thanh Hy tiến sát đến trước mặt hắn, dâng trà tuyết lên lần nữa: “Ta bảo đảm, sau này sẽ không nói chân thứ ba…”

Còn chưa nói xong, nhiệt độ trong xe ngựa lại hạ xuống.

Cố Thanh Hy thức thời im miệng.

Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này cũng thật nhỏ nhen.

Chỉ là nói thôi mà, cũng đâu phải thật sự biến nhỏ.

“Vương gia, ngài không biết, lúc ngài chưa tới, đối mặt với Lan kỳ chủ, ta sợ đến thế nào. Ta sợ lỡ như ta bị bắt về núi Vọng Hồn giống như Diệp Phong, chẳng phải sẽ khiến ngài mất hết mặt mũi sao”.

Cơn giận của Dạ Mặc Uyên không giảm mà tăng.

Hắn nhếch miệng cười nhạt.

Sợ?

Hắn không hề thấy nàng có chút sợ hãi nào.

Ngược lại thấy nàng kiêu căng ngông cuồng vô cùng, cũng không biết nàng lấy đâu ra tự tin mà kiêu căng như vậy.

“Vương gia, nếu còn không uống thì trà tuyết sẽ nguội mất”.

Dạ Mặc Uyên vẫn quay đầu đi.

Nụ cười nịnh nọt trên mặt Cố Thanh Hy bỗng chốc biến mất, trà tuyết trong tay nặng nề đặt xuống bàn, nước trà bị hắt đổ ra ngoài.

“Dạ Mặc Uyên, tức giận cũng phải có mức độ, đừng có cả ngày trưng ra gương mặt đó, cứ như cương thi nghìn năm vậy”.

Bên ngoài xe ngựa, Thanh Phong, Giáng Tuyết đã không còn lời gì để nói.

Trên đời này cũng chỉ có một mình nàng dám nói chuyện với chủ tử như vậy.

Chủ tử tức giận, dỗ vài câu không phải được rồi sao?

Nếu chủ tử muốn giết nàng thì còn khoan dung để cho nàng sống đến bây giờ sao?

Nghĩ đến lúc chủ tử nghe được tin Cố tam tiểu thư dẫn theo Dịch Thần Phi đại náo núi Vọng Hồn, mặc dù chủ tử không nói, nhưng vẫn luôn đợi hạ nhân bẩm báo tin tức mới nhất.

Sau đó, tin tức Cố tam tiểu thư xông vào sâu trong núi Lạc Hồn truyền ra, chủ tử không thể bình tĩnh được nữa, lên đường đuổi tới trấn Thanh Hồng ngay trong đêm, chỉ sợ nàng gặp phải Ma chủ.

Nàng lại gặp được rồi.

Nhưng nàng không những không bị Ma chủ giết.

Ngược lại còn bắt Ma chủ nhà người ta đi.

Làm chủ tử tức đến mức xanh mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui