Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cố Thanh Hy thở dài, ngậm cây cỏ đuôi chó trong miệng, lười nhác hỏi: “Vậy ngươi thật sự là nhi tử của Hoàng hậu Sở Quốc, hoàng tử của Sở Quốc?”

Diệp Phong cúi đầu, nặng nề đáp: “Không phải, sau này họ sẽ có con”.

“Ta thấy Hoàng hậu Sở Quốc rất dịu dàng và hiền lành, hơn nữa còn nhớ ngươi mãi không quên. Ta nghĩ ngươi và bà ấy cứ nhận nhau luôn cho rồi, bà ấy sẽ không để ý quá khứ của ngươi đâu”.

“Bà ấy không để ý, ta để ý”.

“Nhưng ngươi có từng nghĩ mong ước lớn nhất của người mẫu thân là được ở bên con cái suốt cuộc đời, tận hưởng hạnh phúc gia đình không? Bà ấy mất con mười tám năm, ta tin rằng bà ấy đã sống rất đau khổ trong mười tám năm này”.

Diệp Phong bướng bỉnh lắc đầu, nghẹn ngào cầu xin: “Nếu cô còn coi ta là bằng hữu thì hãy giúp ta giữ bí mật này, có được không?”

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, nhưng nàng không biết nên khuyên như thế nào.

Vừa rồi Diệp Phong kể lại quá khứ của mình cho nàng biết chỉ vì muốn cầu xin nàng đừng tiết lộ thân thế của hắn ta.

“Chuyện này để nói sau đi, về ăn cơm trước đã”.

“Ta muốn ở lại đây thêm với họ, cô về trước đi, lát nữa ta sẽ về sau”.

“Vậy ta mang đồ ăn tới đây, chúng ta cùng nhau ăn”, Cố Thanh Hy hất tóc, phun cây cỏ đuôi chó trong miệng ra, xoay lưng rời đi.

Diệp Phong vốn định nhờ nàng, nếu như có thể thì hãy chăm sóc cho Hoàng hậu Sở Quốc giúp hắn ta.

Nhưng hắn ta không nói nên lời.

Thứ nhất, Hoàng hậu Sở Quốc có thân phận cao quý, bên người bà ấy có đầy tớ hầu hạ.

Thứ hai, Cố Thanh Hy quá thông minh, nếu hắn ta nói ra, nàng nhất định sẽ đoán được mục đích của hắn ta.

Thứ ba, hắn ta cũng không có tư cách nhờ Cố Thanh Hy giúp chuyện này.

Núi Vọng Hồn...

Tất cả mọi điểm xuất phát của hắn ta đều ở đó, nếu muốn kết thúc thì cũng phải kết thúc ở nơi đó.

Diệp Phong quỳ trước mộ, sau khi dập đầu ba cái, hắn ta lưu luyến nhìn thôn Tiểu Hà đã bị đốt thành đống hoang tàn một lúc thật lâu mới bước lên con đường dẫn tới núi Vọng Hồn, để lại bóng lưng cô đơn nhưng dứt khoát.

Không ai biết sau khi Diệp Phong rời đi, một thiếu nữ mặc quần áo màu sáng, đeo khăn lụa mỏng chậm rãi bước ra.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của thiếu nữ nhìn chăm chú theo bóng lưng và phương hướng Diệp Phong rời đi, dường như nhìn thấu được gì đó.

Trong phủ Dạ Vương.

Cố Thanh Hy ném một bình đan dược cho Dạ Mặc Uyên đang đọc sách, nói thẳng.

“Chúng ta làm giao dịch đi, ngươi giúp ta cứu Diệp bà bà, giết Lan kỳ chủ, ta sẽ giúp ngươi giải hết Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc trong vòng nửa năm, đồng thời lấy ngươi”.

Shh...

Trong chính đường, Thanh Phong và Giáng Tuyết đều không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này.

Thu Nhi đuổi theo sau sợ hãi kéo tay áo Cố Thanh Hy.

Hôn sự này vốn do Hoàng Thượng hạ chỉ ban cho, mai sẽ là ngày đại hôn, lẽ nào tiểu thư dám không lấy ư?

Hơn nữa... Còn chưa đại hôn, tiểu tử đã nói những lời này với vương gia vì nam tử khác, sao vương gia có thể bỏ qua cho tiểu thư nhà nàng ta được?

Ấn đường Dạ Mặc Uyên khẽ giật, hắn tiếp tục đọc sách, không thèm nhìn nàng.

Cố Thanh Hy kéo góc áo bị Thu Nhi nắm chặt lại, bước tới trước nhìn thẳng vào Dạ Mặc Uyên, lặp lại lần nữa: “Ngươi giúp ta cứu Diệp bà bà, giết Lan kỳ chủ, ta sẽ giúp ngươi giải hết Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc trong vòng nửa năm, đồng thời lấy ngươi”.

Dạ Mặc Uyên ngẩng đầu lên.

Chỉ là trên mặt phủ kín sương lạnh, đôi mắt lạnh lẽo hàm chứa vài phần tức giận.

“Cố Thanh Hy, cô đừng tưởng mình có chút y thuật, bản vương sẽ không dám động vào cô”.

“Thật trùng hợp, nếu ta không có chút y thuật này thì sao có thể chữa trị cho ngươi? Sao có thể đưa ra điều kiện với ngươi?”

“Dựa theo cách của cô hiện tại, tuy thời gian hơi dài, nhưng bản vương tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày giải hết Hàn độc, cộng thêm đơn thuốc do ngự y kê, Huyết Diệp Tà Độc cũng có thể giải. Cô... không còn tác dụng nữa”.

“Vậy sao? Mấy tên lang băm kia có thể giải độc của ngươi, có thể giúp hai chân ngươi đứng dậy được à?”

Thanh Phong nổi giận: “Láo xược, cô dám không trị hai chân cho chủ tử?”

“Ngươi mới láo xược đấy, chủ tử đang nói chuyện, không đến lượt nô tài xen vào, ngươi đã quên cái bạt tai lần trước rồi sao?”

Khí thế của Thanh Phong mạnh, nhưng khí thế của Cố Thanh Hy còn mạnh hơn hắn ta.

Trong mắt nàng còn có một loại bá khí xưng bá thiên hạ.

Hắn ta... nhìn nhầm rồi ư? Sao khí thế của nàng có thể bằng chủ tử được?

“Dạ Mặc Uyên, ta không muốn nhiều lời với ngươi. Nếu ngươi muốn cưới ta, nếu ngươi muốn giữ hai chân và danh dự của mình thì làm giúp ta hai chuyện đó. Nếu không, một khi Cố Thanh Hy ta không muốn lấy, dù ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không cưới được ta”.

“Ở trong lòng cô Diệp Phong quan trọng đến thế ư?”, Dạ Mặc Uyên chất vấn.

“Phải, hắn là bằng hữu mà Cố Thanh Hy ta đã công nhận trong cuộc đời này, bất kỳ ai cũng không được làm tổn thương hắn”.

“Chỉ là bằng hữu của cô?”

“Chứ vương gia nghĩ ta và hắn còn gì khác nữa sao?”

Cơn giận trong lòng Dạ Mặc Uyên vơi đi đôi chút, đôi mắt sắc bén ẩn chứa vài phần thăm dò.

Như thể đang thăm dò quan hệ thật sự giữa Cố Thanh Hy và Diệp Phong.

“Nếu để bản vương biết cô và hắn ta có tình cảm nam nữ với nhau, bản vương sẽ khiến hắn ta đau khổ hơn trước gấp nghìn vạn lần”.

Cố Thanh Hy trợn mắt.

“Sao nào, vương gia lại ghen à?”

“Bản vương chỉ không muốn bị cắm sừng trước ngày đại hôn thôi”.

“Yên tâm đi, ta không tệ bạc như vậy đâu. Ngươi điều động binh lính ngay đi, ta sợ muộn sẽ xảy ra biến cố”.

“Cô gấp làm gì, đợi đại hôn xong, ta sẽ đi cứu bà ta”.

Đại hôn là ngày mai.

Nhưng Diệp Phong đã đi một mình vào núi Vọng Hồn.

Đợi đại hôn xong còn cứu ai nữa, đi nhặt xác thì được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui