"Đúng vậy, vương phi ỷ vào tiểu vương gia ở trong bụng nên thuộc hạ không dám cưỡng ép ngăn cản, hơn nữa vương phi còn giả chết”.
"Không phải nói với các ngươi rồi sao, người phụ nữ đó lắm mưu ma chước quỷ, bất luận nàng ta nói cái gì cũng không được tin sao?”
"Thuộc hạ... thuộc hạ..."
Ám vệ lau mồ hôi.
Họ cũng không muốn tin.
Chỉ là lúc đó vương phi miệng nôn máu tươi, hơi thở mong manh nên họ tâm trí họ mới rối loạn.
"Sau đêm nay tất cả mỗi người tự nhận một trăm gậy”.
“Vâng”.
“Lập tức phái người, bất luận thế nào cũng phải tìm được vương phi, mệnh lệnh cho lượng lớn người lùng soát khắp núi Vọng Hồn, nếu bổn vương đoán không lầm thì người phụ nữ đó nhất định sẽ đến núi Vọng Hồn”.
“Vâng”.
"Li Lạc, bản vương muốn ngươi đích thân đi tìm kiếm vương phi, theo sát bảo vệ nàng ấy”.
“Vâng”, Li Lạc là thủ lĩnh ám vệ bên cạnh Dạ Mặc Uyên, so với Thanh Phong Giáng Tuyết võ công chỉ cao hơn không thấp, là một trong những ám vệ hắn coi trọng nhất.
“Chủ tử, người của chúng ta đã công phá tới đỉnh núi thứ năm, hiện tại đang áp sát tới đỉnh thứ sáu, quân lính Ma tộc tan rã, Lan kỳ chủ cũng bị mấy người thuộc hạ bao vây chặt chẽ”.
"Chủ từ, đã cứu được Diệp bà bà”.
Khi tin vui liên tục được báo đến thì một tin xấu cũng ập tới.
“Chủ tử, không biết vì sao ma chủ lại đến phân bộ Lan kỳ, trước mắt đang ở vùng phụ cận núi Vọng Hồn”.
Một câu nói lập tức khiến bầu không khí tại khách điếm trở nên nặng nề hơn một chút.
Nếu như Ma chủ không tới, dù cho võ công của Lan kỳ chủ cao cường tới đâu thì việc bắt được ông ta cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Nhưng Ma chủ đã tới thì mọi thứ càng trở nên phức tạp rồi.
Điều quan trọng nhất là trong trận chiến với phân bộ Lan kỳ này, Thiên Phần tộc chắc chắn sẽ chen chân vào, và đối thủ lớn nhất của họ sẽ là Thiên Phần tộc.
"Tốc chiến tốc thắng, lấy được đầu của Lan kỳ chủ sau đó dẫn dụ Ma chủ ra ngoài”.
Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi điên rồi sao? Người đến lần này rất có khả năng là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Ngươi muốn dùng sức một người chống lại cả thiếu tộc chủ Thiên Phần cùng Ma chủ, ngươi nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng không? Ma chủ giao lại cho ta, ngươi chuyên tâm đối phó với Thiên Phần tộc đi”.
“Không kịp nữa rồi”, cặp mắt hung ác nham hiểm của Dạ Mặc Uyên nhìn về phía tây nam, nơi có hai hơi thở ác liệt từ xa tới gần đang cấp tốc lao thẳng về phía này.
Nếu hắn đoán không sai thì Thiên Phần tộc cùng Ma chủ đang một trước một sau kéo tới.
Dạ Mặc Uyên vừa kêu người đẩy hắn ra ngoài vừa nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta thì hãy thay ta tìm được Cố Thanh Hy”.
“Ta thấy người phụ nữ đó rất tinh ranh, ngươi lại điều động nhiều thuộc hạ đi tìm nàng ta như vậy nàng ta ắt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Điều ngươi nên nghĩ bây giờ là bản thân mình”.
“Trước khi tìm được nàng ấy ta chưa thể yên lòng”.
Nội tâm Tô Mộc tràn đầy ý kháng cự nhưng hắn cũng biết Dạ Mặc Uyên có hận thù chồng chất với Thiên Phần tộc, khó có thể đảm bảo người của Thiên Phần tộc sẽ không phân thành hai đường, một đường sẽ truy đuổi Cố Thanh Hy.
Hắn chỉ bất lực thở dài: “Được rồi được rồi, ta đi tìm nàng ta. Nhưng ngươi thực sự muốn giữ lại đứa bé đó sao?”
Nhắc đến chuyện đứa bé, Tô Mộc cùng Dạ Mặc Uyên đều có chút lo âu.
Con ngươi lạnh băng của Dạ Mặc Uyên nhóm lên một ngọn lửa nhỏ: “Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đó”.
“Được, ta không nói nhảm nữa, bây giờ ta sẽ đi tìm nàng ta ngay, ngươi tự mình cầu phúc đi, hy vọng khi ta trở về không phải dọn xác cho ngươi”.
Một tia sáng xanh xẹt qua Tô Mộc đã rời đi với tốc độ không thể tin được, như thể đã biến mất khỏi không gian vậy.
Bên ngoài khách điếm, Dạ Mặc Uyên nắm trong tay cây tiêu ngọc trắng, bàn tay trắng nõn thon dài lười biếng đảo xoay.
Kẻ địch lớn mạnh ập đến nhưng hắn chẳng hề cảm thấy căng thẳng ngược lại còn có một loại an nhàn thanh nhã.
Ở phía bắc, ánh lửa cao ngút trời, tiếng chém giết ầm vang từng trận.
Ở phía đông cũng là cảnh lửa cháy rực trời, tiếng kêu gào giết chóc cũng liên miên không dứt bên tai.
Ám vệ trình báo.
"Chủ tử, đồng hành cùng Ma chủ còn có ba đại kỳ chủ cùng tả hộ pháp, bây giờ ba đại kỳ chủ cùng tả hộ pháp đều tới hỗ trợ Lan kỳ chủ, tình hình chiến trận phía bắc cũng rơi vào thế giằng co".
“Phía đông Thiên Phần tộc do bốn vị trưởng lão Xuân Hạ Thu Đông dẫn dắt hàng nghìn cao thủ quyết chiến với quân của chúng ta tại núi Đông Thần, bởi vì Li Lạc đại nhân đã đưa phần lớn binh lực tìm kiếm vương phi nên tình hình chiến đấu cũng ở trạng thái cầm cự".
Dạ Mặc Uyên phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó chậm rãi nói với giọng nói khàn khàn trầm thấp.
"Nếu đã tới rồi tại sao còn không xuất hiện?"
Vừa dứt lời, một người mặc áo trắng từ phía tây nam từ trên bầu trời bay tới, giống như thần tiên trên chín tầng mây từ tốn hạ xuống phàm giới.
Người đàn ông áo trắng trạc tuổi Dạ Mặc Uyên, đều tầm hai mươi, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ hình bươm bướm, che khuất dung mạo vô song, chỉ để lộ ra đôi con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Một thân trang phục trắng của hắn như tiên mắc đoạ không nhuốm bụi trần, mái tóc đen mượt hờ hững buộc nửa gió nhẹ lướt qua phất phơ tung bay, dưới sự làm nền của ánh trăng sáng trong giống như một vị thần bước xuống nhân gian.
Một trắng một xanh, một đứng một ngồi, cả hai đều đeo mặt nạ nên không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ cần đứng và ngồi đó khí thế của hai người cũng đủ quét sạch mọi thứ.
“Đã lâu không gặp”, người đàn ông áo trắng lên tiếng trước, giọng nói của hắn trong trẻo, ôn tồn lễ độ mang theo ý cười nhưng nụ cười này lại pha trộn vài phần lạnh băng.
“Không lâu, mới hơn một tháng mà thôi”, Dạ Mặc Uyên vẫn giữ nguyên nét cười chỉ là nụ cười ấy không sâu tới đáy mắt.
Hơn một tháng trước hắn rơi vào âm mưu của Thiên Phần tộc, dẫn tới trúng độc và mất đi năng lực hành động, cuối cùng bị người phụ nữ kia kéo vào bãi cỏ, sau đó…
Nhớ đến đêm đó, khí lạnh quanh thân Dạ Mặc Uyên càng nặng hơn vài phần.
“Oai phong của chiến thần năm đó không hề giảm sút, một trận rừng tuyết đã giết liên tiếp mười sáu vị trưởng lão của Thiên Phần tộc ta, quả nhiên lợi hại”.