Nhắc đến chuyện này, không ít người đều bừng bừng lửa giận.
Từ xưa đến nay, người từng đoạt hạng nhất sẽ không đăng ký tham gia vòng chung kết nữa, nhưng người này...vậy mà lại mặt dày vô sỉ tham gia lần nữa, lẽ nào lại muốn khoe khoang bản thân sao? Thực sự hy vọng Thượng Quan phu tử cũng có thể tham gia, đến lúc đó đánh tên này bay về Triệu Quốc cho bõ ghét.
"Đại hội đấu văn là gì?"
"Không gì khác hơn ngoài cầm, kỳ, thi, hoạ, thư. Chiều nay là tiết nhạc lý của Thượng Quan phu tử, Thượng Quan phu tử chơi đàn hay lắm. Nhìn mà xem, những tiểu thư kia đều đang nóng lòng ngồi đợi Thượng Quan phu tử đến".
Cố Thanh Hy mỉm cười.
Một mỹ nam đẹp trai anh tuấn như Thượng Quan phu tử, nữ nhân nào không muốn ngắm cơ chứ, nàng cũng muốn ngắm.
Đột nhiên, ánh mắt của Cố Thanh Hy hiện lên một chút ranh mãnh, tiến lại gần, cười nói: "Mọi người muốn kiếm tiền không?"
"Nghĩ mà xem, ai mà không muốn kiếm tiền?"
"Được, vậy ngày mai các ngươi mang thêm ngân phiếu đi, ta bảo đảm sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền”.
"Thật hay giả thế?"
Tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Lão đại sao có thể lừa các ngươi được, nếu muốn kiếm tiền thì mang theo nhiều bạc chút”.
Cố Thanh Hy cười khì khì, vẻ mặt đầy toan tính khiến mọi người không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.
Nụ cười này thật sự quá đáng sợ.
"Thượng Quan phu tử đến...”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thượng Quan Sở mặc trang phục màu trắng xuất trần, nhã nhặn ôn hòa, trên tay ôm một bộ chiếc đàn cổ màu đen nhẹ nhàng đi tới.
Gió hồ thổi qua khiến y phục của hắn ta tung bay, đồng thời cũng thổi bay hai đường tóc đen trên trán, như thể dung hợp với thiên địa thành một thể, bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên, đẹp đến nỗi không lời nào tả được.
Cố Thanh Hy thốt lên: "Đẹp trai quá đi mất".
Tiêu Vũ Hiên không vui: “Lẽ nào ta không đẹp trai sao?"
"Đẹp trai, ngươi cũng đẹp trai, nhưng phu tử của ta đẹp trai hơn”.
"Này nữ nhân kia, cô là Dạ Vương phi được hoàng thượng nội định đó. Nếu để chiến thần biết cô thèm thuồng nam nhân khác như vậy, cô không sợ mất đầu à”.
"Ai cũng có trái tim yêu cái đẹp mà”.
“...”
Không biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại không thích nàng khen ngợi những nam nhân khác cho lắm, trong lòng chua chua chát chát, cực kỳ khó chịu.
“Tham kiến phu tử...”
Mọi người đứng dậy hành lễ, lớn tiếng chào.
Cố Thanh Hy cũng vội vàng đứng dậy hành lễ theo, nhưng lại thấy Đương Đương công chúa đang vội vàng đi tới, che khăn che mặt, lẫn vào đám học sinh. Mặc dù đang hành lễ nhưng đôi mắt của nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Sở không chớp lấy một cái, hận không thể nhét vị phu tử này vào lòng.
Vị công chúa ngỗ ngược này lúc sáng vừa bị nàng dạy cho một trận khóc lóc đi cáo trạng, bây giờ lại chạy tới đây rồi?
Nàng ta thích Thượng Quan Sở đến nhường nào.
Cố Thanh Hy cong môi cười, nàng ta chỉ đến một mình chứng tỏ suy đoán của nàng là đúng, hoàng thượng muốn đối phó với chiến thần, còn nàng lại là vương phi nội định của chiến thần nên chắc chắn bây giờ không thể động thủ với Cố Thanh Hy, cho nên sự cáo trạng của Đương Đương công chúa là không có tác dụng gì cả.
"Ngồi đi”.
Giọng nói của Thượng Quan Sở ấm áp dễ chịu như âm thanh của thiên nhiên khiến số đông công chúa và tiểu thư mê mẩn.
Cố Thanh Hy nhận thấy ánh mắt nhìn Thượng Quan Sở của Cố Sơ Vân cũng có chút kỳ lạ.
Lẽ nào...
Cô ta cũng thích Thượng Quan phu tử?
Mắt nhìn tốt hơn Cố Sơ Lan nhiều, không biết Cố Sơ Lan thích gì ở Trạch Vương.
Luận ngoại hình thì bình thường, luận nhân phẩm thì quá tệ, không có điểm gì đáng khen, nhiều nhất cũng chỉ là thân hình ổn một chút.
“Tạ ơn phu tử”, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Thượng Quan Sở đặt cây đàn màu đen nằm thẳng trên bàn, đôi mắt dịu dàng quét một lượt về phía đám đông, hắn ta dừng lại chỗ Cố Thanh Hy một chút rồi mới di chuyển đến chỗ khác.
"Hôm qua dạy mọi người, về nhà mọi người có luyện tập không”.
“Có ạ”, Đương Đương công chúa là người đầu tiên hét lên, chính là muốn thể hiện bản thân gây ấn tượng trước mặt Thương Quan Sở, rất nhiều tiểu thư cũng lần lượt đáp có.
"Vậy thì mời công chúa đàn một khúc trước đi”.
Đương Đương công chúa vui mừng khôn xiết, cố gắng ổn định lại tinh thần, nàng ta khẽ đặt tay lên dây đàn, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nàng còn tưởng Thượng Quan Sở sẽ đàn cho bọn họ nghe chứ, vậy mà đều là bọn họ đàn.
Đương Đương công chúa đàn khúc này cũng tạm được, chỉ là thiếu cảm xúc, như thể không có linh hồn vậy, thực sự là khó mà lọt vào tai nàng được.
Khúc nhạc đó như thôi miên, Cố Thanh Hy lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đợi nàng giật mình tỉnh dậy lần nữa, vẫn là do Tiêu Vũ Hiên đập bàn nên tỉnh dậy.
"Tan học rồi? Vậy ta có thể về nhà chưa?"
"Hahaha ……"
Tất cả học sinh đều phá lên cười.
Buổi sáng học tiết của Từ phu tử cô ta ngủ gật thì thôi đi, buổi chiều là tiết của Thượng Quan phu tử, vậy mà cô ta lại ngủ gà ngủ gật.
Thượng Quan phu tử rất ít khi giảng bài, được nghe phu tử giảng một buổi thì đã là có phúc ba đời rồi.
Hơn nữa…
Có nữ nhân nào trong thiên hạ này có thể cưỡng lại vẻ đẹp như thần tiên của Thượng Quan phu tử.
Cô ta thì hay rồi, thế mà lại ngủ ngon lành.
Đương Đương công chúa mỉa mai: "Đồ ngốc thì cũng chỉ là đồ ngốc mà thôi, với tư chất này mà cũng có mặt mũi đến học viện Hoàng gia đi học”.
Dù đang mắng mỏ nhưng Đương Đương công chúa đã bớt tức giận hơn rất nhiều. Vì Cố Thanh Hy đang nghe Thượng Quan phu tử dạy học cũng có thể ngủ gật, điều đó chứng tỏ đối phương không hề có ý định gì hay mê mẩn Thượng Quan phu tử.
Cố Thanh Hy dụi mắt.
Nàng mây mưa triền miên với một nam nhân lạ cả đêm, mệt đến mức xương cốt muốn rã rời, lúc trở về nhà lại phải đối phó với những thân thích cực phẩm kia. Sáng sớm còn bị Thu Nhi gọi dậy, nàng cơ bản là chưa ngủ được chút nào cả, có thể không buồn ngủ sao?
Thượng Quan phu tử mỉm cười ôn hòa tao nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cố tam tiểu thư hẳn là đã luyện thành thục tất cả những gì ta dạy rồi, không bằng mời tam tiểu thư đàn một khúc đi”.
Gì cơ…
Bảo mình đàn?
Có nhầm lẫn gì không?
Mình biết đàn gì đây?
Thậm chí nàng còn không biết Thượng Quan phu tử vừa dạy cái gì!
Cố Thanh Hy bối rối nhìn Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên quay đầu đi.
Đừng dính líu đến hắn ta.
Hắn ta cũng không biết Thượng Quan phu tử đang giảng gì cả, lỡ như Thượng Quan phu tử bảo hắn ta đàn thì phải làm sao?
“Cố tam tiểu thư, mời”, Thượng Quan phu tử chỉ vào chiếc đàn cổ trên bàn và lịch sự làm động tác mời.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.