Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Nhóm Từ tam nương chợt nhíu mày.

Cố Thanh Hy bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nghĩ tại sao Dạ Vương lại phát binh tấn công núi Vọng Hồn? Chẳng lẽ thật sự là vì ta ư? Các ngươi quá ngây thơ rồi, chiến thần tấn công núi Vọng Hồn là vì chuông Phá Hồn nằm trong tay Lan kỳ chủ mà thôi, nếu không tại sao hắn phải đắc tội với ma chủ vì một nữ nhân xấu xí như ta cơ chứ”.

Lẽ ra thất quỷ Âm Sơn có chết cũng không tin lời Cố Thanh Hy nói.

Nhưng trước mắt, những lời nàng nói nghe cũng có vẻ hợp lý lắm.

Chiến thần là người thế nào, hắn muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có, tại sao phải đắc tội ma chủ vì một nữ tử xấu xí thế này?

Chẳng lẽ chuông Phá Hồn thật sự đang nằm trong tay Lan kỳ chủ ư?

“Thế nào? Các ngươi không tin hả? Không tin thì ta cũng hết cách, Ta ấy hả, dù sao cũng không đánh lại ba người các ngươi, muốn giết cứ giết, nhưng trước khi giết vẫn nên cân nhắc kỹ càng, chiến thần và ma chủ không phải kẻ dễ gạt. Dù có bưng bít mọi thứ bí mật đến cỡ nào, thì các ngươi nghĩ giấy có thể gói được lửa ư?”

Cố Thanh Hy nói liền một tràng dài, thái độ hết sức hờ hững, như thể không hề quan tâm đến tính mạng và sự an toàn của mình chút nào.

Âm Đại Quỷ vuốt chòm râu trắng như tuyết, đôi mắt hung ác nham hiểm đảo về phía Diệp Phong và Diệp bà bà.

“Bọn ta không giết ngươi, nhưng có thể giết chết hai người kia trước”.

Lòng bàn tay Cố Thanh Hy thấm đẫm mồ hôi.

Diệp Phong và Diệp bà bà không hề liên quan gì đến chiến thần và ma chủ, lại càng không có núi dựa nào.

Dù chết cũng không có ai ra mặt cho bọn họ, đúng là đối tượng tốt nhất để ra tay.

Cố Thanh Hy tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lười nhác bắt chéo chân, không thèm quan tâm chỉ vào Diệp Phong: “Các ngươi lại lầm to, hắn chính là người của ma chủ”.

“Nha đầu thối, ngươi tưởng bọn ta là kẻ ngu hả?”, Triệu Chấn tức giận nói.

“Trời đất chứng giám, ta nào dám trêu đùa gì các ngươi, chỉ là Diệp Phong có vẻ ngoài tuấn tú, ma chủ có một vài sở thích kỳ lạ nên vừa mắt Diệp Phong, ta cũng đâu có cách nào”.

Từ tam nương nhìn về phía Triệu Chấn và Âm Đại Quỷ, khó hiểu nói: “Ma chủ có sở thích lạ ư? Hình như chưa nghe bao giờ”.

Cố Thanh Hy nghiêm giọng sửa lại cho đúng: “Tại sao lại không, thượng bất chính hạ tắc loạn, người nhìn xem đám thuộc hạ của ma chủ kia, Lan kỳ chủ, Mẫu Đơn kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ, cả một đám đều có sở thích đó mà? Người ta là ma chủ, vẫn phải giữ chút thể diện mà, ta hiểu ma chủ”.

Ánh mắt Diệp Phong đầy buồn bã.

Tuy biết Cố Thanh Hy muốn cứu mình nên mới há miệng nói bậy, thế nhưng lòng hắn ta vẫn đau như dao cắt.

Cố Thanh Hy nói có đầu có đuôi, còn nói liên tục cả tràng dài, thất quỷ Âm Sơn không khỏi xao động.

“Thế nên nhé, các ngươi xem Lan kỳ chủ là bằng hữu, nhưng hắn chưa chắc đã thế đâu, các ngươi bị ông ta mang đi bán còn giúp ông ta đếm tiền. Ông ta chỉ mong các ngươi mau chóng đánh với chiến thần hoặc ma chủ, giúp ông ta quét bớt chướng ngại vật ấy chứ”.

Khi Cố Thanh Hy đang nói, thì Lan kỳ chủ đã dẫn theo hai kim cang hộ pháp xuất hiện sau lưng.

Sắc mặt Lan kỳ chủ tái nhợt, dường như ngọn lửa cuồn cuộn trong mắt ông ta có thể cắn nuốt hết cả người cố Thanh Hy.

Mọi người tái mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm Lan kỳ chủ.

Nhất là Diệp Phong, hắn ta vừa sợ hãi vừa đề phòng, lại càng tức giận, cơ thể không nhịn được khẽ run.

Đây là nỗi sợ từ tận xương tủy, sợ hãi nhất từ khi hắn được sinh ra tới nay.

Cố Thanh Hy cảm nhận được điều gì đó, vừa quay sang đã trông thấy sắc mặt âm u của Lan kỳ chủ, nàng giật mình, cơ thể đứng bật dậy.

“Hù người ta thế có thể chết người đấy”.

Tam Kim Cang đập một chùy tới, tức giận nói: “Nữ nhân chết tiệt này, chẳng những xui khiến chiến thần tấn công núi Vọng Hồn, mà còn dám châm ngòi ly gián, ngươi đáng chết”.

Ám vệ tái mặt, trường kiếm trong tay giơ lên, đỡ lấy chùy sắt.

“Keng keng keng…”

Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đánh hơn mười chiêu.

“Rầm…”

Cùng với tiếng vang lớn, ám vệ phun máu tươi, Tam Kim Cang lại chẳng hề hấn gì, thắng bại đã rõ.

Cố Thanh Hy cười lạnh: “Sao? Bị ta nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận hả? Lan kỳ chủ này, không phải ta nói ông chứ, ông đúng là mặt dày mày dạn, thất quỷ Âm Sơn xem ông là huynh đệ tốt, bằng hữu thân thiết, ông lại đi lừa người ta”.

Nội lực ngưng tụ thành một quả cầu lửa trên tay Lan kỳ chủ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ bành trướng của nó, đôi mắt không hề có độ ấm nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy, như thể đang nhìn một người chết.

Diệp Phong cố gắng bò dậy, run run nhắc nhở: “Cẩn thận, quả cầu của ông ta có độc, một khi đụng trúng thì cả sắt thép cũng phải tan chảy”.

Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn quả cầu lửa dần lớn trong tay ông ta, chứng tỏ trong lòng ông ta đang cực kỳ nóng giận.

Cố Thanh Hy lười nhác nói: “Muốn giết người diệt khẩu hả? Ai, Âm Đại Quỷ nhìn lại kẻ mà các ngươi cho là bằng hữu đi, chậc chậc chậc, một cái chuông Phá Hồn nho nhỏ thôi đã bán đứng các ngươi rồi”.

Âm Đại Quỷ vuốt chòm râu quai nón, cười bí hiểm: “Nhóc con, ngươi bớt châm ngòi ly gián lại, quên nói cho ngươi biết, bọn ta là thân huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, cùng nhau trưởng thành, tuy hai mà một, hơn nữa nó đi cướp chuông Phá Hồn cũng để tặng cho ta”.

“…”

Cố Thanh Hy rất muốn mắng má nó.

Cái quái gì thế này, không ngờ nàng nói suốt nửa ngày, lại hoàn toàn vô dụng.

Âm Đại Quỷ này cũng không phải thứ tốt lành gì, chẳng những không vạch trần nàng, còn phối hợp diễn với nàng lâu như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui