Diệp Phong hộc ra một búng máu.
Không đợi hắn ta phản ứng đã bị đạp lên ngực, lực mạnh đến mức khiến xương ngực hắn ta phát ra tiếng “răng rắc”, gãy mất vài chiếc xương, hắn ta đau tới mức hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ cần ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ suy xét tha cho ngươi một mạng”.
Diệp Phong quay đầu đi, dù ngực đau cỡ nào cũng quật cường không phát ra tiếng.
Mười ba năm sống trong địa ngục, hắn ta đã chứng thực không biết bao nhiêu lần.
Dù hắn ta cầu xin thế nào cũng vô dụng, như thế sẽ chỉ kích thích thú tích của ông ta, bị ông ta cưỡng hiếp nghiêm trọng hơn thôi.
Cố Thanh Hy thả Diệp bà bà xuống, siết chặt nắm tay răng rắc, nổi giận: “Thả hắn ra”.
“Thả hắn ra? Cô có tư cách gì yêu cầu ta thả hắn?”, Lan kỳ chủ liếc xéo Cố Thanh Hy, khuôn mặt chữ quốc tràn đầy khinh thường.
Ngoại trừ thân phận vương phi của chiến thần, bằng hữu của ma chủ thì nàng còn có gì?
Dựa vào đâu mà nàng kiêu ngạo như vậy?
Từ tam nương nghiến răng, bóp chết tên ám vệ đang đứng gần ả, sau đó bước lại gần Cố Thanh Hy.
“Gấp gì chứ, đối thủ của ngươi là ta”.
“Vương phi, người đi nhanh đi ạ”, ở đây chỉ còn lại hai ám vệ, hơn nữa họ còn bị thương. Dù đang trong tình thế đối đầu với kẻ địch mạnh, họ vẫn đặt sự an toàn của Cố Thanh Hy lên hàng đầu chứ không phải là bản thân mình.
Cố Thanh Hy cố ép mình bình tĩnh: “Chúng ta làm giao dịch đi, chỉ cần các người thả Diệp Phong và họ ra, ta sẽ tìm được chuông Phá hồn, đích thân đưa tới trước mặt các người”.
“Chuông Phá hồn bị ai cướp cô còn không biết, phải tìm tới ngày tháng năm nào?” Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
“Chuyện đã đến nước này, ta sẽ không che giấu nữa. Chuông Phá hồn bị người của Tu La Môn cướp đi, ta cũng vô tình biết được từ miệng Phù Quang vào hai ngày trước. Mặt ngoài Tu La Môn phái người bảo vệ ta, thật ra chỉ là giám thị ta thôi. Họ chỉ muốn lấy chuông Phá hồn, từ đó tìm được Long Châu”.
Nàng vừa dứt lời, thất quỷ Âm Sơn suýt chút nữa bị hù doạ, đúng thật là Tu La Môn đang tìm kiếm Long Châu.
Nhưng nữ nhân này ăn nói linh tinh, ai biết lời nàng nói có phải sự thật hay không.
Cố Thanh Hy tiếp tục nói: “Ba ngày, cho ta thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ chắp tay đưa chuông Phá hồn tới trước mặt các người”.
“Đừng nói ba ngày, dù là ba phút cũng không được. Thân phận của cô đặc biệt, hôm nay cần phải chết. Tiểu nha đầu, đừng tưởng ta không biết cô đang có ý đồ gì, cô kéo dài thời gian cũng vô ích thôi, bây giờ chiến thần đang gặp rắc rối, hắn lo cho mình còn chưa xong kìa”.
Âm Đại Quỷ nhìn lướt qua xung quanh, xác định không có người khác ở đây mới lạnh lùng ra lệnh: “Nhanh chóng giết chúng, kẻo đêm dài lắm mộng”.
“Tiểu nha đầu này đùa cợt ta hết lần này tới lần khác, giao nàng ta cho ta đi. Ta cũng muốn xem là ngân châm của nàng ta hay huyết thủ của ta lợi hại hơn”.
Nói thì cũng đã nói tới mức này rồi, Cố Thanh Hy hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Họ muốn giết nàng và những người khác, sau đó huỷ thi diệt tích.
Để chạy thoát, trước mắt ngoại trừ đánh bại họ thì không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn.
Ám vệ muốn bảo vệ Cố Thanh Hy, Triệu Chấn nở nụ cười khát máu, phương thiên hoạ kích quét ngang, xung phong tấn công.
Võ công của Triệu Chấn quá cao, hai tên ám vệ không thể không dốc toàn lực ứng phó.
Ám vệ vừa đi, ở đây chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Diệp bà bà hôn mê chưa bị bắt.
“Tiểu nha đầu, tỷ tỷ bảo đảm sẽ làm ngươi nhiệt huyết sôi trào”.
Từ tam nương cười ác độc, giơ huyết thủ ấn đánh qua.
Cố Thanh Hy di chuyển sang một bên, tránh đi huyết thủ ấn của ả.
“Ầm...”
Những nơi huyết thủ ấn đi qua, mặt đất đều xuất hiện hố sâu, dưới hố bốc khói như thể ngay cả đất cũng bị cháy rụi.
“Rầm rầm rầm...”
Lại thêm vài chưởng đánh qua, Cố Thanh Hy chỉ né chứ không đánh trả.
Mặc dù lần nào nàng cũng né được, nhưng ám vệ vẫn sốt ruột, chính vì phân tâm nên cả hai người đều bị phương thiên hoạ kích của Triệu Chấn chém trúng đầu, não văng ra ngoài, chết thảm tại chỗ.
Diệp Phong giãy giụa: “Nàng ấy là vương phi của chiến thần, nếu các người giết nàng ấy, chiến thần sẽ không bỏ qua cho các người”.
“Chát...”
Lan kỳ chủ lại tát hắn ta một bạt tai, ông ta đánh rất mạnh, cái bạt tai này khiến tai Diệp Phong chảy máu ào ào, không biết màng nhĩ có bị thương hay không.
Lan kỳ chủ túm cổ áo Diệp Phong, khuôn mặt chữ quốc độc ác áp sát tới trước mặt hắn ta trông như ma quỷ đến từ địa ngục, ông ta nghiến răng nói ra từng câu từng chữ.
“Ngươi quan tâm nàng ta thế ư? Vì nàng ta mà không ngại chống lại mệnh lệnh của ta, vì nàng ta mà không tiếc hi sinh tính mạng của mình? Tiểu Phong Nhi, ta nghĩ ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi đấy”.
“Shh...”
Bộ quần áo đẫm máu của Diệp Phong bị xé toạc.
Ánh mắt hàm chứa sự bá đạo và khát máu của Lan kỳ chủ phóng đại trước mặt hắn ta.
Diệp Phong hoảng sợ, những hình ảnh ghê tởm trong quá khứ tái hiện.
Hắn ta vùng vẫy che người mình: “Ông muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?”
“Thả ta ra, buông tay...”
Diệp Phong rất muốn tự tử ngay tại chỗ.
Ở nơi núi hoang đồi vắng, có nhiều người đang nhìn như thế, còn đang ở trước mặt Cố Thanh Hy, nếu bây giờ bị... Tốt hơn là giết hắn ta luôn cho rồi.