“Không được, tất cả họ đều là cao thủ, trong chúng ta trừ ngươi ra thì không bị thương cũng già, căn bản không chạy thoát được”.
“Các cô đi trước, ta sẽ dụ họ đi”, thiếu niên thả Diệp bà bà xuống, gần như không chút do dự muốn dụ đám người thất quỷ Âm Sơn đi.
Cố Thanh Hy chớp mắt, thở gấp: “Người họ tìm là chúng ta, không phải ngươi, một mình ngươi không dụ họ đi được đâu”.
Người của thế giới này đều thích đeo mặt nạ ư?
Thanh tông chủ đeo mặt nạ, Dạ Mặc Uyên đeo mặt nạ, hắn ta cũng đeo mặt nạ?
Nhìn dáng người của hắn ta, sao nàng lại có cảm giác như đã gặp ở đâu đó nhỉ?
“Ngươi là ai, tại sao lại muốn cứu chúng ta?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Thiếu niên nhìn lướt qua Diệp bà bà đang hôn mê và Diệp Phong trong bộ dạng quần áo rách rưới, máu me đầy mình, vẻ tự trách chợt thoáng qua trong mắt.
Ánh mắt hắn ta ngơ ngẩn, hờ hững đáp: “Ta chỉ là một người qua đường thôi, về lí do tại sao muốn cứu các cô, có lẽ là xuất phát từ lương tâm”.
Nếu như ngày hôm đó hắn ta cố gắng hết sức thì Diệp bà bà đã không bị bắt đi.
Diệp Phong cũng đã không xông vào núi Vọng Hồn một mình để cứu Diệp bà bà, từ đó bị thương chồng chất, thoi thóp sắp chết, còn suýt bị Lan kỳ chủ cưỡng hiếp ngay trước mặt mọi người.
Cố Thanh Hy sửng sốt.
Lương tâm?
Lương tâm gì cơ?
Nghĩa khí cứu giúp?
“Ngươi quen Diệp Phong?”
“Không quen, cô bị nội thương, ta vận công chữa thương giúp cô nhé?”
“Một vết thương nhỏ thôi, không chết được”.
Vẻ khó hiểu thoáng hiện trong đôi mắt trong sáng của thiếu niên.
Những người trúng huyết thủ ấn chưa từng có ai sống sót.
Tại sao nàng chỉ bị nội thương?
Lẽ nào... nàng có nội lực?
Không, trong cơ thể nàng không hề có nội lực dao động.
Hơi thở mạnh mẽ càng lúc càng gần, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đó chắc chắn là đám người Lan kỳ chủ.
Thiếu niên chau mày, hơi khó xử.
Hắn ta chỉ có thể dẫn theo nhiều nhất một người.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Tây Nam, cuộc chiến ở đó vẫn chưa dừng lại, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, cả bầu trời như sắp bị họ đâm thủng.
Cố Thanh Hy cắn răng: “Nơi này có một hang động nhỏ, sau khi ta dụ họ đi, ngươi hãy đưa hai bà cháu Diệp Phong rời đi”.
Có lẽ biết thiếu niên và Diệp Phong chưa chắc sẽ đồng ý, Cố Thanh Hy cười bảo: “Yên tâm, ta sẽ không để mình bị sao đâu. Nếu bên đó đã đánh nhau kịch liệt như vậy, ta sẽ làm mồi dụ họ qua đó”.
“Một mình cô có được không? Hay để họ ở lại hang động, ta đi với cô nhé?”
“Những người đó rất xảo trá, nhất định sẽ chia thành nhiều nhóm. Diệp Phong bị thương quá nặng, lỡ như gặp phải họ thì chỉ có một con đường chết. Còn ta, mặc dù ta không có võ công nhưng may mắn là biết một chút khinh công. Cứ yên tâm, ta đi trước đây”.
Không đợi họ đồng ý, Cố Thanh Hy đã dụ người đi mất, để lại thiếu niên và Diệp Phong lo lắng.
Ở phía Tây Nam, cuộc chiến còn đang tiếp tục.
Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi kẻ tám lạng người nửa cân, võ công ngang ngửa nhau.
Cả đỉnh núi đâu đâu cũng là những cái hố thật sâu, dư chấn mạnh mẽ, chỉ cần đến gần sẽ lập tức hoá thành bột phấn.
Ma chủ đã sắp mất kiên nhẫn.
Hai người này cứ đánh mãi, đánh suốt cả đêm vẫn chưa phân được thắng bại.
Nếu như tiếp tục đánh, tiểu tỷ tỷ của hắn ta có thể sẽ rời khỏi núi Vọng Hồn.
Nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể sẽ đi, ma chủ không thể giữ bình tĩnh nữa.
Hắn ta chậm rãi đứng lên, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt, nói với giọng trầm thấp và trong veo.
“Ôn Thiếu Nghi, ngươi nói xem sao ngươi lại kém cỏi thế nhỉ, ngay cả một tên què cũng không thắng được”.
Bàn tay của Ôn Thiếu Nghi khẽ run.
Hắn không thắng được, chẳng lẽ hắn ta thắng được à?
Có giỏi thì hai người đánh nhau đi, để xem trong một đêm có thể phân thắng bại không?
Điều khiến người ta buồn bực nhất là ma chủ không chỉ không giúp đỡ, cả đêm còn mắng võ công của hắn kém, nên tung chiêu như thế nào.
Nói cứ như hắn ta lợi hại lắm.
“Ta không thắng được, thêm ngươi nữa thì không thắng được sao?”
Ám vệ của Dạ Mặc Uyên nổi giận: “Hèn hạ vô sỉ, các người đều là cao thủ nghịch thiên, thế mà cả hai lại hợp lực bắt nạt chủ tử nhà ta, nói ra không sợ người khác cười rụng răng à?”
Ma chủ vốn đang định ra tay, vừa nghe thấy lời ám vệ nói thì gật đầu rất nghiêm túc: “Lời hắn ta nói nghe cũng có lý”.
“Nếu ta và hắn ta muốn phân thắng bại phải đợi ít nhất ba ngày nữa. Nếu ngươi có thể đợi được ba ngày thì tuỳ ngươi”.
Bàn tay đang vuốt tóc của ma chủ khẽ run: “Ba ngày?”
Ba ngày sau núi Vọng Hồn làm gì còn bóng dáng của tỷ ấy nữa?
Ma chủ lười nhác bảo: “Dạ Mặc Uyên, là do ngươi xuất binh tấn công Ma tộc trước, đừng trách ta lấy nhiều đánh ít”.
Hắn ta đang cười, cười rất dịu dàng, cười rất xinh đẹp, tựa như một tiểu nam hài ngây thơ vô hại.
Nhưng khi hắn ta ra tay, gió mây lại đổi sắc.
Từng đoá hoa ăn thịt người kết hợp thành một tấm lưới lớn rơi xuống từ trên trời, trùm lên đầu Dạ Mặc Uyên.
Mỗi đoá hoa ăn thịt người đều như có mắt, chúng há miệng lớn như chậu máu, tốc độ nhanh như chớp, một khi bị cắn chắc chắn sẽ không còn máu thịt.
Dạ Mặc Uyên thổi sáo, vừa đánh nhau với Ôn Thiếu Nghi, vừa nheo mắt, hoá sáo thành chưởng, một chiêu Tật Phong Hoả Ảnh cuốn theo hoả lôi cuồn cuộn đánh về phía hoa ăn thịt người.
Ầm ầm...
Hoa ăn thịt người và hoả ảnh va chạm nhau, mặt đất không ngừng rung lắc, uy lực lớn đến mức cả đỉnh núi đều có thể nghe thấy tiếng nổ.
Cao thủ so chiêu, sao có thể được phép phân tâm?
Dạ Mặc Uyên chỉ vừa mới tung một chiêu đối phó ma chủ đã bị Ôn Thiếu Nghi lợi dụng sơ hở.
“Bùm...”
Dạ Mặc Uyên bất cẩn trúng một chưởng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Thế tấn công huỷ thiên diệt địa không hề dừng lại.
Ôn Thiếu Nghi liên tục tung chiêu, tấn công dồn dập về phía Dạ Mặc Uyên.
Ma chủ cũng không ngừng thôi động nội lực, điều khiển hoa làm chiêu thức, mỗi đoá hoa nở rộ rực rỡ đều biến thành những bộ xương xông về phía Dạ Mặc Uyên.
Hai luồng nội lực tấn công cả trái lẫn phải, Dạ Mặc Uyên dần rơi vào thế thất bại.
“Phụt...”
Dạ Mặc Uyên khó có thể địch lại hai cao thủ tuyệt thế, hộc ra một búng máu.
Ma chủ cười nhếch mép, trở tay chuẩn bị tung sát chiêu trí mạng, nào ngờ một giọng nói quen thuộc vọng lại từ phía xa: “Dạ Mặc Uyên...”
Là giọng của tiểu tỷ tỷ.
Ma chủ thu chưởng, lùi sang một bên, ngay lập tức biến thành thiếu niên ngoan ngoãn tủi thân, lên tiếng mách lẻo: “Tiểu tỷ tỷ, họ thật đáng sợ, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển luôn kìa”.