Lại nhìn Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn cố gắng chống chọi, từ gương mặt đau đớn của bọn họ và tai, mắt, mũi, miệng… không ngừng tràn máu, nàng có ngốc cũng biết, e rằng tiếng tiêu buồn triền miên đó đối với bọn họ không phải khúc nhạc hay.
Thất quỷ Âm Sơn là cao thủ.
Nhất là Âm Đại Quỷ.
Dạ Mặc Uyên dựa vào một khúc nhạc mà có thể đàn áp bọn họ? Công lực này phải cao thâm thế nào.
Chuyển tầm nhìn, nàng nhìn thấy Từ Tam Nương bị hoa mạn đà la ăn chỉ còn bộ xương trên mặt đất, da đầu có chút tê rần.
Đừng nói Từ Tam Nương cũng là Dạ Mặc Uyên giết chứ?
Nếu là hắn giết, thủ đoạn thật là đẫm máu.
“A…”
Triệu Chấn đau đớn kêu gào, đau đến mức không ngừng đập đầu xuống đất.
Máu chảy từ trán gã xuống, gã hoàn toàn không hay biết, ngược lại vẫn đập liên hồi một cách mãnh liệt.
Dường như chỉ có không ngừng đập đầu xuống đất thì cơ thể mới dễ chịu hơn.
Âm Đại Quỷ sốt ruột hét lớn: “Lão Chấn, đừng đập đầu nữa, đập nữa là toác đầu đấy”.
Ở phía xa, một khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đuổi tới.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên trở nên nghiêm nghị, tiếng tiêu nhanh hơn. Âm Đại Quỷ không chống đỡ được nữa, màn bảo vệ tan vỡ, ông ta không thể chống lại ma âm huyễn khúc, cơ thể bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu, bị thương sắp chết.
Triệu Chấn thì nổ tung thành màn sương máu ngay tại chỗ.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.
Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.
Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.
Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Lại một kẻ đeo mặt nạ?
Thế giới này làm sao vậy?
Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?
Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?
Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.
“Keng…”
Người đàn ông áo trắng giơ tay phải lên, cây đàn trắng sau lưng nhanh chóng rơi xuống tay hắn ta, ngón tay thon dài trắng nõn gảy đàn, một đòn tấn công mãnh liệt đánh về phía Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt, tiếng tiêu thay đổi, như trống trận thôi thúc.
Ầm một tiếng.
Tiếng tiêu và tiếng đàn va chạm với nhau, cả ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Sát chiêu mạnh thật.
Tiếng đàn và tiếng tiêu không ai nhường ai, chiến đấu hừng hực khí thế.
Muông thú trong rừng núi đều sợ hãi bỏ chạy.
Âm Đại Quỷ bị thương nặng, suýt chút nữa chết thảm. Ông ta thấy Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đại chiến, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Ma chủ bĩu môi, có chút buồn chán.
Vất vả lắm mới tìm được tiểu tỷ tỷ, hai người bọn họ lại đến tham gia náo nhiệt gì chứ?
Nhìn Âm Đại Quỷ bỏ chạy, tâm trạng hắn ta vô cùng không tốt, một cái búng tay khiến cơ thể ông ta nổ tung thành sương máu, thi cốt không còn một mảnh.
Ma chủ chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hy, giống như con thỏ bị dọa sợ, khóc lóc: “Tiểu tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, A Mạc sắp sợ chết rồi”.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên này không phải Tư Mạc Phi quen biết ở núi Lạc Hồn đây sao?
Sao hắn ta cũng ở đây?
Một mùi hương hoa thoang thoảng truyền tới đầu mũi, Ma chủ đã rúc vào lòng nàng, mũi nhăn lại, giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: “Tiểu tỷ tỷ, A Mạc suýt chút nữa tưởng rằng sẽ không gặp được tỷ nữa”.
Cố Thanh Hy đỡ hắn đứng thẳng dậy.
Tên này sàm sỡ người ta nghiện rồi à? Có cơ hội là sáp lại gần nàng.
Đừng tưởng nàng là kẻ ngốc.
Khi xưa hắn ta xuất hiện ở núi Lạc Hồn, xảy ra một loạt chuyện kỳ quái. Núi Lạc Hồn cách núi Vọng Hồn xa như vậy, nếu hắn ta không có bản lĩnh thì làm sao đến được núi Vọng Hồn.
Thân phận của hắn ta rất quỷ dị.
Cố Thanh Hy chớp mắt giảo hoạt, trong đôi mắt long lanh toát lên sự tính toán.
“A Mạc, sao đệ lại ở đây?”
“Bị người ta bắt tới”.
“Ồ, ai mà xấu xa vậy, dám bắt A Mạc của ta”.
Ma chủ mỉm cười, phong tình vạn chủng, ngay cả trăm hoa cũng thất sắc: “Tỷ tỷ, tỷ muốn ra mặt thay ta sao?”
“Đương nhiên, ai bảo đệ là đệ đệ của ta chứ”.
Lời này vừa nói ra, tâm trạng của Ma chủ tốt hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng tươi thêm.
Cố Thanh Hy đổi giọng, cười gian xảo: “Tiểu A Mạc, nếu tỷ tỷ bị ức hiếp, đệ có giúp tỷ tỷ không?”
Ma chủ liếc nhìn máu tươi thoắt ẩn thoắt hiện dưới mạng che mặt của nàng, tiếp đó cảm nhận nội thương mà nàng phải chịu, ý cười giảm bớt đi mấy phần: “Ai dám ức hiếp tỷ tỷ, A Mạc bảo đảm sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã xuất hiện trên đời này”.
“Nói vậy là đệ sẽ ra mặt cho tỷ tỷ?”
“Đương nhiên”.
“Đấy, chính là hắn ta”, Cố Thanh Hy chỉ vào người đàn ông áo trắng Ôn Thiếu Nghi đang giao chiến với Dạ Mặc Uyên: “Ức hiếp tỷ”.
Nếu không phải hắn ta phá rối, Dạ Mặc Uyên đã giết chết Lan kỳ chủ, hủy núi Vọng Hồn từ lâu rồi.
Lại thấy hắn ta ra tay không hề lưu tình, chuyên tấn công phía dưới của Dạ Mặc Uyên, cho dù có đẹp đến mấy cũng không phải loại tốt lành gì.
Dạ Mặc Uyên trung khí không đủ, người bị trọng thương, võ công hắn ta lại không hề thua kém Dạ Mặc Uyên, lâu dài Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nàng không rõ thân phận thực sự và võ công của Tư Mạc Phi, chỉ nói một câu mang tính dò xét.