"Phu...phu tử, ta tự chọn một khúc có được không?"
"Tất nhiên là được rồi, đàn khúc sở trưởng của cô là được”.
"Được, đàn thì đàn, cũng không phải là chưa đàn bao giờ”.
Cố Thanh Hy ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn, dường như đang loay hoay không biết nên đặt ngón tay nào ở đâu.
Bên hồ lại một lần nữa vang lên tiếng cười.
"Haha...đừng nói là ngay cả đặt tay thế nào cô ta cũng không biết đấy chứ?"
"Chắc chắn là vậy rồi, xem kìa, cô ta đặt tay sai hết rồi”.
Cố Sơ Lan lạnh lùng xem trò cười, trong lòng dương dương đắc ý.
Cố Sơ Vân thì im lặng quan sát, giống như một người ngoài cuộc.
Trạch Vương không chút biểu cảm, như thể mọi thứ thuộc về Cố Thanh Hy đều không liên quan gì đến hắn ta.
Hầu hết những người còn lại đều đang chế giễu, chờ xem trò đùa.
Tiêu Vũ Hiên không khách khí quát lên: “Có gì mà cười, có gì đáng cười chứ, có ai mà không bắt đầu học từ con số không, nếu thật sự lợi hại như vậy thì còn học đàn làm gì?"
Cố Thanh Hy nhịn không được giơ ngón trỏ khen ngợi.
Không uổng công nhận tên tiểu đệ này.
Tiêu Vũ Hiên nhìn nàng đầy khích lệ.
Thực ra hắn ta cũng sợ Thượng Quan phu tử khai đao, nhưng hắn ta không thích người khác sỉ nhục Xú nha đầu như vậy.
Xuất thân của Tiêu Vũ Hiên rất mạnh, phụ thân là tam triều nguyên lão, trong tay lại nắm trọng binh, rất nhiều người có mặt ở đó đều không dám đối đầu với hắn ta.
Cố Thanh Hy dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay búng loạn xạ, đàn bừa một khúc, âm thanh ting ting ting chói tai vang lên, giống như âm thanh ma quỷ, không chút quy luật, cực kỳ khó nghe.
Mọi người không khỏi bịt tai lại, sắc mặt ai nấy cũng cực kỳ khó coi.
Bọn họ đã từng nghe những từ khúc rất dở, nhưng chưa bao giờ nghe ai đàn khó nghe như vậy.
Nếu cứ nghe tiếp, bọn họ sợ là sẽ ói ra máu mà chết.
Ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng phải bịt chặt tai, lén lút bò dậy tránh xa Cố Thanh Hy.
Đương Đương công chúa tức giận gào lên: “Đủ rồi, Cố Thanh Hy, ngươi cố tình làm vậy phải không?"
Cố Thanh Hy giật mình, giống như một con cừu nhỏ, uất ức đáp: "Công chúa, ta không hiểu cô đang nói gì. Phu tử bảo ta đàn, ta liền đàn từ khúc sở trường nhất”.
"Thứ ngươi vừa đàn đó cũng gọi là từ khúc sao?"
"Sao không phải chứ? Mặc dù ta không đàn hay bằng mọi người, nhưng ta cũng rất dụng tâm, đúng không Tiểu Hiên Hiên”.
Tiêu Vũ Hiên trừng mắt lườm nàng, từ chối trả lời câu hỏi này.
Hắn ta sợ mất mặt.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy như một kẻ ngốc.
Trước đó, có người đồn rằng Cố gia tam tiểu như cầm kỳ thi hoạ đều không biết gì cả, thực sự là đồ ngốc vô dụng nhất Dạ Quốc. Trải qua chuyện bài thơ ‘Thử Ly’ lúc sáng, vốn dĩ bọn họ có chút không tin, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là hơi đề cao tam tiểu thư rồi.
Cô ta chính là một đồ ngốc vô dụng, cũng không biết cô ta lấy được thơ cổ ‘Thử Ly’ ở đâu nữa.
“Phu tử, ngài thấy ta đàn có hay không?”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ linh động.
Thượng Quan phu tử cười tao nhã, khen ngợi: "Cố tam tiểu thư đàn rất hay, từ khúc cô vừa đàn, luyện tiếp năm mươi lần đi”.
Nụ cười của Cố Thanh Hy đông cứng lại.
"Năm...năm mươi lần? Phu...phu tử, ngài đang nói đùa sao?"
"Tam tiểu thư siêng năng, ham học hỏi, từ khúc ta chưa từng dạy vẫn có thể đàn thuận buồm xuôi gió, rất đáng khen ngợi. Từ khúc của tam tiểu thư đáng được mọi người trong học viện thưởng thức, cũng để mọi người noi gương tam tiểu thư chăm chỉ học tập".
Khoé miệng Cố Thanh Hy co giật.
Nàng rút lại những gì đã nói trước đó.
Người đàn ông này không đẹp trai chút nào, còn rất nham hiểm.
Gì mà siêng năng chăm học, rõ ràng là đang chỉnh nàng.
"Phu tử, năm mươi lần này thực sự là không cần đâu, ta thấy người trong học viện đều đàn hay hơn ta”.
"Cần chứ, bọn họ không ai có kỹ năng đàn cao siêu như tam tiểu thư cả. Nếu tam tiểu thư không đàn, ta sẽ báo cáo với thánh thượng, báo cáo với Dạ Vương, báo cáo với thừa tướng, để bọn họ cũng đến nghe thử từ khúc tuyệt vời của tam tiểu thư".
Thượng Quan phu tử vẫn cười tao nhã như cũ, nhưng trong mắt Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười này rất nham hiểm và ác độc.
Uy hiếp.
Rõ ràng là đang uy hiếp.
Là một phu tử, không dốc sức chỉ dạy nàng thì thôi đi, còn làm khó nàng như vậy, thực sự là không xứng làm thầy.
Tất cả học sinh vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Kinh ngạc là vì Thượng Quan phu tử chưa bao giờ phạt học sinh, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại phạt Cố tam tiểu thư.
Buồn cười là vì Cố Thanh Hy kiêu ngạo như vậy, đúng là lên phạt cô ta một trận.
Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi: “Được, đàn thì đàn, các người không cảm thấy phiền là được, bây giờ ta sẽ đàn”.
"Không được làm ảnh hưởng đến các học sinh khác trong giờ học, tan học rồi đàn”.
Chết tiệt...
Đây rõ ràng là đang bắt học sinh ở lại.
Nàng phải đi đến hiệu thuốc sau giờ học.
"Thi đấu trong vòng chung kết này gồm có cầm, kỳ, thi, hoạ, thư. Cầm vừa nãy ta đã nói rồi, bây giờ sẽ nói đến kỳ”.
Thượng Quan phu tử nhìn ra, người hầu hiểu ý, lập tức cất cây đàn trên bàn của mọi người, sắp đặt một bàn cờ mới.
"Chỉ có hai loại bàn cờ, một là phòng ngự, hai là tấn công. Lần trước ta đã giảng những gì nên giảng rồi nên giờ sẽ không nhắc lại thêm nữa. Đối thủ lớn nhất lần này của mọi người là kỳ thánh, kỳ thánh giỏi tấn công, những nước cờ của hắn đều khiến đối phương không biết phản chiêu thế nào, ta sẽ dạy mọi người vài chiêu phá vỡ nước cờ của hắn..."
Cố Thanh Hy lại buồn ngủ rồi.
Mấy lời lải nhải này, một câu nàng cũng không muốn nghe.
"Cố Thanh Hy...”
"Hả...tan học rồi sao?"
"Hahaha…"
"Cố tam tiểu thư đến đây để làm trò cười sao? Ngủ gật cả ngày”.
Đừng nói là mọi người đang cười nhạo nàng, ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn ta từng gặp rất nhiều người không đáng tin, nhưng chưa gặp ai không đáng tin đến mức này.
"Vẫn chưa tan học à...”, Cố Thanh Hy lẩm bẩm, tại sao buổi chiều lại trôi qua lâu như vậy.
"Cố tam tiểu thư đi học có thể ngủ gật, chắc hẳn là đã thành thạo tất cả các nước cờ ta vừa dạy rồi, chi bằng mời Cố tam tiểu thư làm mẫu cho mọi người xem thử”.
Chết tiệt...
Sao lại là mình?
Cố Thanh Hy phản đối: “Phu tử, hôm nay ta mới đến học buổi đầu tiên, những tiết trước ngài dạy ta đều chưa được nghe”.
"Không sao, chúng ta chỉ làm những gì đã dạy hôm nay là được rồi, tam tiểu thư, mời”.
Cố Thanh Hy bất chấp đi lên, nhìn bàn cờ dày đặc, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ta quân đen, hay trắng”.
“Tuỳ cô”.
Cố Thanh Hy tiện tay cầm một quên cờ đen lên, sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghiến răng đặt xuống.
"Hahaha…"