Ám vệ trợn tròn mắt.
Từ xưa đến giờ, mọi người đến tặng quà cưới không phải đều là tặng cùng nhau sao? Việc... Việc này quá...
Ám vệ thử khuyên nhủ: “Vương phi nương nương, như vậy có thể không thích hợp lắm không? Người nào không biết sẽ tưởng người đang nhân cơ hội thu gom của cải đấy ạ”.
“Không thích hợp chỗ nào? Ta thấy rất thích hợp. Nhìn bộ dạng hình người dáng chó, đeo vàng đeo bạc của những người này, những món vàng bạc châu báu đó ta nghĩ đều nhờ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng chứ gì. Đi báo với quản sự, ai tặng thứ gì, ông ta cứ lớn tiếng đọc lên, sau đó treo thông cáo công khai quà tặng luôn”.
“Hả...”
“Hả cái gì mà hả, còn không mau đi làm đi”. . Đam Mỹ Hay
“Vương phi nương nương, việc... việc này có lẽ không ổn lắm đâu”.
Như thế là công khai vơ vét của cải, công khai làm họ tặng thêm nhiều quà.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh sẽ không được lắm tốt đâu.
“Ta nói được là được, nếu ngươi không đi, ta sẽ đích thân đi nói với quản sự”.
Tự dưng lại bị bắt thành thân, nếu nàng không lấy chút chỗ tốt thì quá có lỗi với bản thân mình. Dù sao thì người tặng quà đều là quan lớn quý tộc, họ rất giàu, nàng còn ước gì họ sẽ tặng nhiều hơn.
“Vương phi bớt giận, người có thể cho phép thuộc hạ đi bẩm báo với chủ tử trước không ạ?”
Cố Thanh Hy sầm mặt lại, không vui lắm: “Sao nào, ta là chính phi của Dạ Vương mà không có chút quyền lực đó ư?”
“Thuộc hạ không dám”.
“Ngươi tên là gì?”
“Li Lạc ạ”.
“Li Lạc? Tiểu ám vệ mới được thăng chức à?”
Li Lạc lau mồ hôi, đang định nói với nàng hắn ta là thủ lĩnh ám vệ bên người chủ tử, vì chủ tử lo lắng cho vương phi nên mới phái hắn ta đi theo bảo vệ vương phi nương nương.
“Được rồi, nể tình ngươi là người mới, ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi làm tốt mọi việc, ta sẽ không báo với vương gia, đi nhanh đi”, Cố Thanh Hy cười bảo, còn nháy mắt ra hiệu cho hắn ta nhanh lên.
Li Lạc rất bất đắc dĩ.
Nhưng vương phi đã ra lệnh, hắn ta không thể không tuân theo, đành phải cắn răng đi báo với quản sự.
Quản sự sợ tới mức làm rơi cây bút lông sói trong tay, nhìn Li Lạc với vẻ mặt khiếp sợ, tưởng mình nghe lầm.
Cũng không biết Li Lạc nói với quản sự điều gì mà ông ta run cầm cập, ra lệnh cho thuộc hạ làm theo.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn ánh mắt khiếp sợ của khách khứa.
Đồng thời nhìn thấy không ít khách khứa đi về, sau đó tặng thêm quà cưới.
“Vương phi nương nương, chuyện đã xong rồi ạ”, Li Lạc khổ sở báo cáo.
Từ nhỏ đến giờ, đây là chuyện làm hắn ta xấu hổ nhất.
Sau ngày mai, không biết người trong thành Đế Đô sẽ bàn tán chủ tử như thế nào, càng không biết sau khi chủ tử biết thì có thể phạt hắn ta hay không.
Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, cười bảo: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, có thể một ngày nào đó ta sẽ điều người tới làm người hầu bên cạnh ta”.
Li Lạc sợ tới mức cúi đầu, trầm giọng đáp: “Đa tạ vương phi đã khen, thuộc hạ rất hài lòng với chức vụ hiện tại của mình, không dám trèo cao”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên có vẻ như... đều rất sợ nàng.
Trong phủ Dạ Vương, Thu Nhi cười tươi rói trang điểm cho Cố Thanh Hy, miệng líu ríu không ngừng: “Tiểu thư, mũ phượng và khăn quàng vai của người đẹp quá, mọi người trong phủ đều rất hâm mộ. Người có biết không, những viên trân châu trên mũ phượng của người đều là trân châu cao cấp nhất được thu nhặt từ Đông Hải, chúng có kích thước bằng nhau, tròn vo trơn bóng, trị giá trên trời. Trên mũ phượng còn được đính một trăm lẻ tám viên ngọc mắt mèo và mã não, mỗi viên đều có giá trị rất đắt”.
“Nổi bật nhất là viên Dạ Minh Châu ở chính giữa. Nghe nói nó là Dạ Minh Châu lớn nhất và tốt nhất trong thiên hạ, năm đó Hoàng đế Sở Quốc đã tìm mọi cách để lấy được viên Dạ Minh Châu này tặng cho Hoàng hậu Sở Quốc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, thế mà vương gia lại sai người đính nó vào mũ phượng cho người, đủ để chứng minh vương gia rất cưng chiều người”.
Cố Thanh Hy thức trắng đêm nên đang rất buồn ngủ, để mặc cho Thu Nhi trang điểm.
Mũ phượng có giá trị, nàng cảm thấy hứng thú, nhưng đội trên đầu thì nàng không có hứng thú.
Nó quá nặng, nàng sợ bị đè gãy cổ.
“Tiểu thư, Thu Nhi biết người bị chấn thương vùng đầu nên rất nhiều ký ức không được hoàn chỉnh, nhưng người đã lấy vương gia, sau này không được đa tình nữa, kẻo vương gia tức giận, lúc đó sẽ không thèm vào phòng của người”.
Cố Thanh Hy lười biếng lên tiếng: “Nữ nhân không đa tình, sao có thể xinh đẹp như hoa? Nam nhân không xấu, sao có thể có con cháu đời sau?”
“Tiểu thư...”
Thu Nhi vừa tức giận vừa bất lực.
Đã lúc nào rồi mà tiểu thư còn nói những lời nhảm nhí này?
Nếu để người khác nghe thấy, bẩm báo với vương gia thì phải làm sao?
“Được rồi được rồi, đã đến giờ bái đường, mau mau bái xong, ta còn muốn đi ngủ nữa, thức trắng liên tiếp mấy đêm, ta buồn ngủ muốn chết rồi đây này”.
“Tiểu thư, hảo mệnh bà đang ở bên ngoài, lát nữa bà ấy sẽ chải tóc và ban phúc cho người...”
“Chải cái gì mà chải, ngươi đã chải bao nhiêu lần rồi”.
“Mệnh nô tì không tốt, không thể... Ai da, tiểu thư, sao người lại trùm khăn đỏ, một khi đã trùm khăn đỏ thì không được vén lên lại, người còn chưa trang điểm xong nữa”.
“Ngươi thì biết gì”.
“Tiểu thư, người luôn bảo Thu Nhi không hiểu gì, vậy người nói cho Thu Nhi nghe xem người biết gì đi”.
“Nếu không thể đẹp đến mức kinh ngạc thì hãy xấu cho người ta hết hồn!”
Thu Nhi còn chưa hiểu nàng đang nói gì thì người bên ngoài đã thúc giục, Cố Thanh Hy thản nhiên đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài với họ.
Nàng và Cố Thừa Tướng đã cắt đứt quan hệ cha con, không tiện xuất giá từ phủ Thừa Tướng.
Dạ Mặc Uyên sợ hôn lễ rườm rà, Cố Thanh Hy và đứa con trong bụng nàng sẽ mệt nên lược bỏ khâu đón dâu, trực tiếp tiến hành bái đường thành thân.