Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Trời ạ, ai nói tam tiểu thư phủ Thừa Tướng là Vô Diệm nữ, đúng là nói bậy nói bạ. Nếu ta biết dung mạo của nàng ấy đẹp như vậy, ta sẽ đến phủ Thừa Tướng xếp hàng cầu hôn mấy đêm liền”.

“Đúng đó, đây quả thật là tiên nữ hạ phàm, quá đẹp, đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc còn không đẹp bằng nàng”.

“Đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc không phải là Cố Sơ Vân sao? Lúc trước ta cảm thấy nàng ta rất đẹp, nhưng hôm nay đứng cạnh Dạ Vương phi, nàng ta bị bỏ xa hơn mười tám con phố”.

“Là do ta quá ngu ngốc, nghĩ người ta đeo mặt nạ vì xấu xí, nào ngờ người ta đeo mặt nạ vì quá đẹp, nực cười trước đây ta còn thường xuyên cười nhạo nàng ấy, thật xấu hổ”.

“Trạch Vương đã từng tìm mọi cách từ hôn vì dung mạo nàng ấy xấu. Nếu hắn ta biết Dạ Vương phi xinh đẹp như vậy, không biết có tức chết hay không”.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Mặc Uyên nhìn chăm chú vào Cố Thanh Hy như muốn ôm chặt nàng vào lòng.

Nữ nhân này...

Có dung mạo xinh đẹp tuyệt thế mà lại lừa gạt hắn.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với ta nên không được lấy tên què kia”, một giọng nói xấu xa vang lên, tất cả mọi người không kìm được kinh ngạc.

Mặc dù giọng nói này nghe rất yếu đuối, còn có vẻ xấu xa, nhưng không biết tại sao họ lại cảm thấy sởn tóc gáy, lòng hơi bất an như đang sợ hãi điều gì đó.

Nụ cười trên mặt Dạ Mặc Uyên chậm rãi biến mất, ý giễu cợt hiện lên trên khoé miệng.

Nhóm ám vệ và người hầu của hắn như gặp phải đại địch, nhanh chóng bày thế trận chờ quân địch.

Đôi mắt dịu dàng của Thượng Quan Sở chợt loé như biết được gì đó, vẻ hứng thú hiện lên trên khuôn mặt hiền hoà thanh nhã như thể đang chờ xem náo nhiệt.

Cố Thanh Hy ngẩn ra.

Giọng nói này... hình như là A Mạc.

Hắn ta đến đây làm gì?

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ thật xấu xa, người ta đã là người của tỷ, thế mà tỷ lại nhẫn tâm vứt bỏ người ta để đi lấy người khác”.

Shh...

Mọi người lại hít vào một hơi.

Hắn ta có... có ý gì...

Dạ Vương phi chưa xuất giá đã đội nón xanh cho chiến thần ư?

Chuyện này không có khả năng đâu nhỉ?

Đó là chiến thần khát máu hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn đấy.

Nếu Dạ Vương phi thật sự đội nón xanh cho chiến thần, hắn sẽ bóp cổ nàng chết mất.

Cố Thanh Hy không nhịn được muốn văng tục.

Mẹ nó.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, không thể giữ miệng sạch sẽ một chút được à?

Mặc dù nàng thật sự rất vô sỉ... Khoan, phải nói nàng là người rất cần thể diện, bôi nhọ danh tiết của nàng như thế thì chẳng ra gì cả.

Cố Thanh Hy nổi giận: “Tư Mạc Phi, ngươi cút ra đây cho ta!”

Một số người biết chuyện ở đây đều hoảng sợ.

Đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết.

Họ đi theo Dạ Mặc Uyên đã nhiều năm nên có thể biết người đến là ma chủ, vả lại ma chủ chưa đến mà giọng đã đến, đây là nhờ biến hoá bằng nội lực cao thâm.

Vương phi nương nương dám gọi thẳng tên của ma chủ, còn dám bảo ma chủ cút ra đây, nàng không sợ ma chủ ghi hận, từ đó lấy mạng nàng sao?

Điều khiến họ kinh ngạc hơn đó là ma chủ còn nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi được rồi, người ta sẽ tới ngay”.

Ặc...

Giọng nói này có ngọt ngào quá không?

Lẽ nào người đến không phải ma chủ?

Dạ Mặc Uyên liên tục cười khẩy.

Nữ nhân mà Dạ Mặc Uyên hắn thích, trừ phi hắn không cần nữa, nếu không thì cả thiên hạ không ai có thể giành.

Một bóng dáng màu đỏ chợt lướt qua, ngay sau đó một mỹ thiếu niên tuyệt sắc đã đứng trong chính đường.

Mọi người đều kinh ngạc, thân pháp của người này nhanh quá, hắn ta đến từ khi nào?

Lại nhìn hắn ta, trông hắn ta không lớn lắm, khoảng chừng hai mươi tuổi. Hắn ta mặc bộ quần áo đỏ rực, xẻ ngực thoạt nhìn rất gợi cảm. Mái tóc đen nhánh xoã tung như thác nước, nhìn có vẻ thoải mái nhưng lại có phần quyến rũ.

Hắn ta rất đẹp, một vẻ đẹp phi giới tính, đẹp đến mức không giống người phàm, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ yêu nghiệt.

Điều làm mọi người tò mò hơn là đôi mắt của hắn ta.

Hắn ta có một đôi mắt hai màu, một đen một lam nhạt.

“Nam nhân này là ai?”

“Không biết nữa, ta chưa gặp bao giờ, chẳng lẽ là công tử của thế gia nào đó? Nhưng nhìn hắn ta lạ mắt lắm”.

Trong đám đông, mọi người bàn tán xôn xao.

Từ khi nào thành Đế Đô lại xuất hiện một vị mỹ nam như thế?

Trong nhóm khách khứa đông nghịt chỉ có Thượng Quan Sở nhận ra Tư Mạc Phi. Hắn ta cười nhạt, hàm chứa vài phần hiểu rõ như thể đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ma chủ vừa xuất hiện liền nhìn về phía Cố Thanh Hy.

Chỉ là khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Cố Thanh Hy, đôi mắt lười biếng của hắn ta chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười yêu dã: “Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp, A Mạc càng nhìn càng thích”.

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.

Hắn ta cố tình tới đây để quấy rối à?

Ngày đại hôn mà lại nói như thể nàng và hắn ta mập mờ lắm vậy.

Thanh Phong nổi giận: “Láo xược, vương phi nhà ta không phải ngươi có thể mơ tưởng...”

“Shh...”

Ma chủ nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng sát khí vô hình đánh thẳng về phía Thanh Phong.

Luồng sát khí này nhìn như bình thường, thực chất nó ẩn chứa sức mạnh huỷ thiên diệt địa, một khi bị đánh trúng sẽ lập tức nổ tung thành sương máu.

Con ngươi Thanh Phong co rụt, hắn ta muốn tránh nhưng không thể tránh được, bởi vì chưởng lực kia quá nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui