“Hơn nữa ngươi cũng không muốn hài tử của chúng ta sinh ra lại hướng nội như Diệp Phong chứ, nếu không muốn đứa nhỏ hướng nội thì phải đi ra ngoài nhiều vào, đứa bé trong bụng cũng cần xã giao mà, ta mang con chúng ta đi bổ sung thêm kiến thức”.
“…”
Dạ Mặc Uyên không biết trong cái đầu nhỏ xíu của Cố Thanh Hy chứa thứ gì, tại sao nàng lại có thể nói đen thành trắng như thế.
Những lời vô căn cứ như vậy, hắn là đứa nhỏ ba tuổi chắc?
“Cô muốn dẫn hài tử đi đổi không khí thì bổn vương có thể dẫn cô ra ngoài tản bộ, không cần thiết phải đến đại hội tầm bảo”.
“Ngươi không hiểu rồi, đến đó mới chân thật, có một đại thần như ngươi ở bên cạnh, chẳng những không nói không rằng, còn đằng đằng sát khí, mặt mũi như băng giá, ta sợ sau này hài tử sẽ thành mặt than giống ngươi”.
“Cô nói cái gì?”
“Ta nói ta sợ hài tử giống ngươi, sau này khó tìm thê tử”.
“Thế thì bổn vương bảo Thanh Phong, Giáng Tuyết cùng cô ra ngoài giải sầu”.
“Thanh Phong đần độn gần chết, ngốc như gấu chó vậy, ngươi muốn hài tử chúng ta giống hắn hả? Giáng Tuyết còn tệ hơn, ngày nào cũng làm mặt lạnh, như thể tất cả mọi người đều thiếu tiền hắn vậy, ta sợ sau này hài tử học theo, xấu”.
“…”
Ngoài cửa, Thanh Phong và Giáng Tuyết đều câm nín.
Bọn họ có tệ như lời vương phi nói ư?
Vương phi muốn tham gia đại hội tầm bảo thì thôi đi, còn đổ hết mọi tội lỗi và trách nhiệm lên đầu tiểu vương gia, có hơi mặt dày mày dạn quá rồi đó.
Cố Thanh Hy kéo lấy tay hắn, làm nũng nói: “Vương gia, ngươi đồng ý đi mà, nhé? Ta hứa sẽ không để mình gặp phải nguy hiểm gì, nếu ngươi lo lắng, có thể cử người bảo vệ ta từ xa, được không”.
Dạ Mặc Uyên nhíu mày thật chặt.
Bao năm qua, đại hội tầm bảo đã chết không biết bao nhiêu người, bây giờ nàng mới mang thai hơn một tháng, là lúc nên nghỉ ngơi, lại chạy loạn khắp nơi, nhỡ đâu sảy thai thì phải làm sao bây giờ?
“Không được, chờ ba tháng nữa rồi hẵng đi”.
“Vương gia đừng nghe lời bọn thái y nói hươu nói vượn, ta cũng là đại phu mà, ta biết rõ sức khỏe và tình trạng của mình hơn bọn họ, trước ba tháng không được vận động mạnh, nhưng cũng không nên ngồi yên, nếu không càng dễ sanh non”.
Thấy Dạ Mặc Uyên có vẻ mất kiên nhẫn, Cố Thanh Hy chỉ có thể lùi lại một bước: “Nếu ngươi thật sự lo lắng thì có thể theo ta tham gia đại hội tầm bảo, có ngươi bảo vệ, hài tử sẽ không gặp phải chuyện gì đâu mà?”
“Được được, đến lúc đó bổn vương đi cùng cô”.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, buông tay hắn ra, tìm một tư thế thoải mái đi ngủ, miệng than thở: “Hài tử sợ chật chội, ngươi tự tìm một chỗ nào đó ngủ đi”.
Dạ Mặc Uyên còn chưa kịp nói gì thì hơi thở của Cố Thanh Hy đã đều đều, ngủ còn say hơn lợn chết.
Dạ Mặc Uyên lại đột nhiên tức giận.
Nữ nhân này…
Đạt được mục đích rồi lại ném đi hả?
Đây là đêm tân hôn của bọn họ, còn chưa uống rượu hợp cẩn mà.
Cố Thanh Hy ngủ rất say, Dạ Mặc Uyên lại không thể ngủ được.
Nến đỏ lay động, Dạ Mặc Uyên nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ ngon, đẩy xe lăn tới đắp chăn giúp nàng.
Rất lâu sau đó, hắn thở dài bất đắc dĩ, đẩy cửa ra, mặc cho gió lạnh ập tới.
“Chủ tử”.
Thanh Phong, Giáng Tuyết hành lễ.
Ngày đại hôn, vương phi bỏ mặc chủ tử, một mình ngủ say, còn không chừa chỗ cho chủ tử, nói ra ai cũng không dám tin.
Dạ Mặc Uyên khẽ giơ tay phải lên, ý bảo bọn họ nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền Cố Thanh Hy đang ngủ.
Sau đó mới bảo Thanh Phong đẩy hắn đến thư phòng.
Trong thư phòng, Thanh Phong đứng bên cạnh, Giáng Tuyết bẩm báo: “Chủ tử, đã điều tra thân phận của vương phi hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có manh mối gì. Thân phận Dịch Thần Phi vẫn còn rất bí ẩn, mỗi lần thuộc hạ điều tra được một chút thì lại bị kẻ nào đó cắt đứt, nhưng khả năng cao là hắn ta có liên quan đến Tu La Môn”.
“Còn môn chủ Tu La Môn, khi nàng ta tranh giành viên Long Châu thứ tư đã bị ma chủ đánh trọng thương, cuối cùng nhảy xuống vách núi đen vạn trượng. Vách núi đó rất cao, ma chủ điều động rất nhiều người vẫn không thể tìm thấy môn chủ Tu La Môn. Cả Tu La Môn cũng phái rất nhiều người đi tìm, nhưng không thấy bóng dáng”.
“Thuộc hạ cẩn thận tra xét, thất kinh bát mạch của môn chủ Tu La Môn đều bị ma chủ đánh gãy, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng, trước đó còn bị nội thương rất nặng nề”.
Dạ Mặc Uyên lẳng lặng nghe, hai tay tao nhã xoay sáo bạch ngọc.
Hắn xen vào một câu: “Vậy là môn chủ Tu La Môn đã bị thương nặng trước khi gặp được ma chủ hả?”
“Đúng vậy, hình như là bị người Thiên Phần tộc đánh trọng thương, cụ thể thì thuộc hạ vẫn còn đang điều tra. Hình như môn chủ Tu La Môn và Thiên Phần tộc có thù oán gì đó, bọn họ ngoài mặt thì nước sông không phạm nước giếng, nhưng căn cứ theo tin tức mới nhất thì họ đã tranh đấu gay gắt rất nhiều năm”.
“Chủ tử, vương phi không thể có quan hệ nào với Tu La Môn, từ nhỏ đến lớn vương phi chưa từng rời khỏi phủ Thừa tướng, hơn nữa Tu La Môn cũng sẽ không dễ dàng thu nhận nữ tử bên ngoài. Tất cả mọi điều tra của thuộc hạ, ngoại trừ lần vương phi gặp nguy hiểm, Tu La Môn có hỗ trợ một lần thì chẳng còn gì liên quan nữa”.
Dạ Mặc Uyên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, gương mặt âm u không tìm thấy chút cảm xúc.
“Nhưng mà… Thuộc hạ có chuyện này không biết có nên nói hay không”.
“Nói”.
“Chủ tử, hình như mẫu thân vương phi không chết vì u buồn”.
Dạ Mặc Uyên chợt nổi lên chút hứng thú.