Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Quả nhiên bọn họ đã đoán đúng, nữ nhân xinh đẹp như thế, sao có thể là thê tử của một nam nhân chẳng dám lộ mặt, hai chân lại còn tàn tật như thế được.

Thì ra là nam nhân này đã cưỡng đoạt nàng.

Bên kia, ở ví trí gần cửa sổ, một quý công tử dẫn theo vài công tử khác ập tới, như vũ bão, bao vây bọn họ.

Quý công tử đó không lớn tuổi lắm, khoảng mười mấy tuổi, mặc cẩm y tím, thắt lưng đeo bạch ngọc, mặt mũi cũng rất ưa nhìn, nhưng ánh mắt khi lướt qua Cố Thanh Hy lại hiện lên vẻ tham lam.

Hắn ta vừa tới đã căm tức nói với bọn Dạ Mặc Uyên: “Này tên tàn phế, ban ngày ban mặt lại dám hạn chế tự do của người khác, ngươi tưởng mình là chiến thần Dạ Vương gia chắc, muốn giữ là giữ”.

Bầu không khí chợt lạnh vài phần.

Thanh Phong nhấc chân định giải quyết hết bọn họ.

Dạ Mặc Uyên lại cười tủm tỉm: “Ồ… Nếu bổn vương là chiến thần thì sao”.

“Ngươi là chiến thần? Ha ha ha… Ngươi á? Ngươi tưởng mình đeo mặt nạ, ngồi xe lăn thì là chiến thần chắc? Nếu ngươi là chiến thần, ta sẽ là Ngọc Hoàng đại đế. Cô nương đừng sợ, gia gia ta từng là đại thần nhất phẩm đương triều, hiện tại phụ thân ta cũng là Lễ Bộ Thượng thư, tên ta là Thẩm Vân Lực, ta sẽ bảo vệ cô".

Cố Thanh Hy bĩu môi.

Tên ngốc ở đâu ra thế này? Tranh thủ đi tìm chết hả?

Thẩm Vân Lực thấy Cố Thanh Hy không nói gì, cho rằng lời mình nói đã có tác dụng, lại càng muốn thể hiện thực lực và quyền thế của bản thân.

Thế nên, thái độ của hắn ta với Dạ Mặc Uyên ngày càng tệ.

“Tên tàn phế chết tiệt, hai chân đã tàn cả rồi mà vẫn còn ra đường cướp đoạt dân nữ, phụ thân ta là Lễ Bộ Thượng thư, nếu ngươi biết điều thì mau quỳ xuống để cầu xin vị cô nương này tha thứ cho mình đi, nếu không, ta bảo đảm sẽ cho phụ thân ta giết ngươi”.

“Càn rỡ”, sát khí của Thanh Phong chợt lóe.

Tên công tử bột này ở đâu ra, lại dám nói chuyện với chủ tử như thế.

Thanh Phong còn chưa kịp ra tay thì Cố Thanh Hy đã vung một cái tát lên, tiếng bạt tai vang dội cùng với giọng nói trách móc vang lên đều đều.

“Ngươi mới tàn phế đấy, dám sỉ nhục hắn thêm câu nào nữa, cẩn thận ta đánh nát hàm răng chó của ngươi”.

Thẩm Vân Lực bị đánh choáng váng.

Hắn ta nói thay nàng cơ mà, sao không được khen lại còn bị đánh?

Sự lạnh lùng trong mắt Dạ Mặc Uyên tan đi đôi chút, nhìn Cố Thanh Hy tức giận, trên mặt hắn lại xuất hiện ý cười, bất ngờ không ra tay giết Thẩm Vân Lực, để mặc cho Cố Thanh Hy dạy dỗ.

“Cô nương, cô có đánh nhầm người không vậy?”, Thẩm Vân Lực lúng ta lúng túng nói.

“Đánh ngươi đó”.

Đám quý công tử bên cạnh Thẩm Vân Lực đều bất mãn thay hắn ta, cả đám bắt đầu hăm he đe dọa.

“Cô có biết hắn là ai không? Hắn chính là đứa con độc nhất của Lễ Bộ Thượng thư, ông ta chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, cô lại dám đánh Thẩm công tử, cô có biết đánh hắn tương đương với đánh tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng không".

Vẻ mặt Cố Thanh Hy đầy khinh thường.

Nàng còn đánh cả công chúa nữa là đứa con của một Thượng thư nho nhỏ.

“Nếu hôm nay cô chịu cúi đầu xin lỗi Thẩm công tử, hầu hạ Thẩm công tử vài năm, có lẽ Thẩm công tử sẽ tha cho cô, nếu không cả nhà cô đều sẽ gặp tai vạ”.

Thẩm Vân Lực rất thích những lời đó, nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra tức giận nói: “Nói hươu nói vượn cái gì thế, vị cô nương này đánh ta có lẽ vì ta đã làm gì đó không hay, ta nên sửa lại mới đúng”.

Dừng lại một lát, Thẩm Vân Lực lại nói: “Cô nương, có phải cô đang trách ta không dạy dỗ tên tàn phế chết tiệt này đàng hoàng, nên mới…”

“Bốp…”

Còn chưa nói xong thì mặt hắn ta lại trúng thêm một cái tát.

Thẩm Vân Lực trợn tròn mắt.

“Cô nương, tại sao cô lại đánh ta?”

“Hắn không phải người tàn phế”, Cố Thanh Hy nghiêm mặt nói.

Thứ nhất, nàng có thể bắt nạt Dạ Mặc Uyên, có thể mắng hắn là tên tàn phế chết tiệt, nhưng lại không thích người ngoài sỉ nhục hắn, bắt nạt hắn.

Thứ hai, nàng đang cứu hắn ta đấy, một tiếng tên tàn phế chết tiệt đó là đủ để đặt một chân vào quỷ môn quan rồi, Dạ Mặc Uyên vung tay một cái là đủ để khiến cả nhà họ biến mất ở đế đô, thậm chí là biến mất khỏi cõi đời này.

“Cô… Rốt cuộc cô với hắn có quan hệ gì?", Thẩm Vân Lực có ngốc đến mấy cũng biết quan hệ của họ có gì đó là lạ.

Hắn ta là kẻ được cưng chiều nhất trong nhà, chỉ cần hắn muốn, phụ thân mẫu thân đều sẽ vắt hết óc, chắp tay đưa tới trước mặt hắn ta.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa bao giờ bị ai đánh như thế, bây giờ lại bị một nữ nhân xa lạ đánh.

Thẩm Vân Lực phun ngụm máu, đổi cái vẻ lấy lòng lúc nãy thành nghiêm túc cảnh cáo: “Cô có biết đây là đâu không?”

“Biết chứ, tửu lâu”.

“Đây là địa bàn của ta, tất cả những con phố trong đế đô này đều là địa bàn của ta, chỉ cần ta muốn cô chết, dù chiến thần có ở đây thì cũng phải nể mặt ta ba phần”.

Cố Thanh Hy bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười đó ấm áp như nắng, có thể hòa tan hết tất cả trong nháy mắt, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng, rất nhiều người trong tửu lâu đều bị nàng mê hoặc.

Cố Thanh Hy bĩu môi với Dạ Mặc Uyên, ánh mắt mang vẻ chế nhạo.

Dường như đang muốn hỏi Dạ Mặc Uyên, rằng hắn có phải nể mặt người ta thật không.

Dạ Mặc Uyên bỏ qua sự chế nhạo trong mắt nàng, như một người ngoài, đặt mình ở vị trí khác, không liên quan gì tới hắn.

“Ta cho cô cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô quỳ xuống dập đầu ba cái, đồng ý làm thiếp của ta thì ta sẽ tha cho cô lần này?”

“Thiếp?”, ha, vương phi nàng không làm, lại đi làm thiếp hả?

“Đúng vậy, nếu cô hầu hạ bổn công tử thật tốt, bổn công tử có thể cân nhắc nâng cô lên”.

“Ngươi lắm mồm nhiều chuyện quá”.

Cố Thanh Hy nói xong thì bị quật ngã, ném hắn ta ra ngoài cửa sổ.

“Ai da, đau chết mất, nữ nhân đê tiện này, bổn thiếu gia coi trọng cô là phước ba đời rồi, cô lại còn dám đánh ta, ta…”

“Bốp…”

Thẩm Vân Lực còn chưa dứt lời thì mặt lại trúng một cái tát, cái tát đó rất mạnh, đánh khiến cơ thể hắn ta văng ra xa, lăn vài vòng trên không trung mới rơi oạch xuống đất, mất nửa cái mạng.

“Làm càn, các ngươi dám đánh Thẩm công tử ư? Người đâu, đánh bọn nó cho ta”.

“Bốp bốp bốp bốp…”

Bọn công tử và hộ vệ đều bị ném ra ngoài cửa sổ, người người ôm tay ôm đùi gào khóc thảm thiết.

Cố Thanh Hy lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui