Cậu ta càng không tiện nói gần đây điều tra thân phận của Vương phi và thân phận của Dịch Thần Phi gặp rất nhiều trở ngại, giống như có một đôi tay vô hình luôn chặt đứt manh mối của bọn họ, dẫn đến bọn họ không có tiến triển. Trước đây chưa từng có chuyện như thế này.
Cố Thanh Hy cắn móng tay nói: “Nói vậy là đấu giá Phong Tương có thực lực mạnh lắm?”
“Trước mắt là vậy, chưa bao giờ có ai dám gây chuyện ở đấu giá Phong Tương, cho dù là vương tôn quý tộc cũng phải nể mặt mấy phần. Bởi vì ai cũng có một vài chuyện xấu xa, một khi đắc tội với đấu giá Phong Tương thì rất có khả năng chuyện xấu của bọn họ cũng sẽ lập tức bị công bố”.
Trong lúc nói chuyện, buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu.
“Vật đấu giá lần này là một cây Tử Yên Thảo. Mặc dù Tử Yên Thảo là thảo dược cấp một nhưng lại rất hiếm có, hơn nữa có Tử Yên Thảo, xác xuất luyện chế Tẩy Tủy Đan sẽ lên đến 80% trở lên. Nó có tác dụng quan trọng đối với một số người không có võ công, muốn mở võ mạch hoặc cao thủ võ đạo đỉnh phong mãi không tiến lên được cấp một. Với những người như vậy, có lẽ khoảng cách đột phá cũng chỉ thiếu một cây Tử Yên Thảo mà thôi”.
Ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai nấy lộ ra sự tham lam.
Ở đây có bao nhiêu người không có võ công.
Lại có bao nhiêu cao thủ võ đạo có thiên phú võ học cực cao, nhưng lại chậm chạp không lên được cấp một.
Bọn họ chỉ mong đấu giá được Tử Yên Thảo ngay.
“Giá khởi điểm, bốn nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng bạc”.
“Sáu nghìn lượng bạc”.
“Sáu nghìn năm trăm lượng bạc”.
“Sàu nghìn tám trăm lượng bạc”.
Không ít người cùng tranh nhau hô giá, Cố Thanh Hy không biết việc đấu giá lại sôi nổi như vậy.
Nàng nhìn thấy Cố thừa tướng giơ bảng nâng giá, xem ra là muốn mua Tử Yên Thảo về cho Cố Sơ Vân.
Trạch Vương cũng ra giá mấy lần, có vẻ nhất định phải có được Tử Yên Thảo.
Cố Thanh Hy dứt khoát giơ bảng: “Một vạn năm nghìn lượng bạc”.
Tất cả mọi người bỗng chốc yên tĩnh, không ít người nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, nàng không muốn khoe khoang quá mức, lúc này đã đeo một mạng che mặt, giấu đi dung mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh.
Dù là vậy, dáng vẻ yêu kiều thướt tha của nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn thu hút không ít người.
Cố Sơ Vân sững sờ một lúc: “Cha, hình như là tam muội muội Thanh Hy”.
Cố thừa tướng lạnh giọng quát: “Nó không có võ công, đấu giá Tử Yên Thảo làm gì. Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng một cây Tử Yên Thảo là có thể mở võ mạch, tập võ làm ít được nhiều à?”
“Có lẽ… dựa vào chiến thần, muội ấy thật sự có thể luyện chế đan dược thành công, mở được võ mạch”.
Trong mắt Cố Sơ Vân lóe lên vẻ đố kỵ.
Đố kỵ với dung mạo xinh đẹp của nàng.
Đố kỵ nàng gả cho một người đàn ông nắm quyền thế trong tay.
Còn nàng ta… lại chỉ có thể bị ép gả cho một kẻ ăn chơi Tiêu Vũ Hiên.
Người nàng ta ái mộ rõ ràng là Thượng Quan phu tử.
“Trước kia có đại sư cấp bốn bắt mạch cho nó, thể chất của nó không thể mở võ mạch, càng đừng nói tới tiến vào cấp một”.
“Cha, võ công của con gặp trở ngại, Tử Yên Thảo đối với con mà nói vô cùng quan trọng, hi vọng cha có thể giúp con đấu giá được nó”, Cố Sơ Vân cắn răng, ấm ức nói.
Vẻ mặt Cố thừa tướng lập tức hòa hoãn: “Con yên tâm, bất kể thế nào cha cũng sẽ giúp con đấu giá được Tử Yên Thảo”.
Ở nhã gian lầu hai, vẻ mặt Trạch Vương vô cùng khó coi.
Võ công hắn ta không tính là tốt, nhưng cũng sắp tiến vào cấp một, chỉ thiếu một viên Tẩy Tủy Đan có thể nâng cao tu vi mà thôi. Tử Yên Thảo này hắn ta phải có bằng được, bởi vì hắn ta muốn vượt qua chiến thần.
Nhưng bây giờ…
Có người tranh Tử Yên Thảo với hắn ta, đối tượng còn là Cố Thanh Hy.
Đôi mắt ghen tị của Trạch Vương luôn dừng trên người Dạ Mặc Uyên ở bên cạnh Cố Thanh Hy, tràn đầy phẫn nộ.
Trong một nhã gian khác ở lầu hai, Đương Đương công chúa nổi giận đùng đùng.
Sao lại là Cố Thanh Hy, nàng ta có thuật phân thân sao? Đi đâu cũng gặp.
Vì chuyện giật mạng che mặt của Cố Thanh Hy, nàng ta bị hoàng thúc trách mắng một phen, còn bị đuổi khỏi học viện Hoàng gia.
Nàng ta đường đường là một công chúa, lại bị đuổi khỏi học viện Hoàng gia, từ khi học viện mở ra đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này, tất cả mặt mũi đều mất sạch.
Nô tỳ Tiểu Lục của Đương Đương công chúa nói: “Công chúa, đồ ngốc Cố Thanh Hy kia không có võ công, nàng ta tranh giành Tử Yên Thảo nhất định là biết người sốt ruột muốn nâng cao tu vi, chúng ta tuyệt đối không thể để nàng ta đạt mục đích”.
“Nói vậy không phải bằng thừa, nàng ta biết võ công không bằng ta nên mới muốn hớt tay trên của ta”.
Lúc Đương Đương công chúa nói lời này, nàng ta có chút chột dạ.
Cố Thanh Hy không có võ công, nàng ta cũng không có võ công, nhưng hai người không có võ công ở với nhau, nàng ta luôn là người chịu đòn.
Lần này dù có thế nào, nàng ta cũng phải đấu giá được Tử Yên Thảo, luyện chế Tẩy Tủy Đan, mở võ mạch, chăm chỉ tập võ, sau này treo Cố Thanh Hy lên đánh, trút giận một lần.
Cố thừa tướng giơ bảng ra giá: “Một vạn sáu nghìn lượng”.
Trạch Vương lạnh lùng hô: “Hai vạn lượng”.
Đương Đương công chúa kinh ngạc.
Sao Trạch hoàng huynh cũng ra giá? Hơn nữa còn nhắm vào Tử Yên Thảo?
Chẳng lẽ huynh ấy cũng muốn đột phá?
Đương Đương công chúa đang định giơ bảng ra giá, không ngờ Cố Thanh Hy lại lạnh lùng hô lên: “Mười vạn lượng bạc”.
Rầm…
Đương Đương công chúa suýt chút nữa thì ngã nhào.