Mười vạn lượng bạc?
Cố Thanh Hy điên rồi sao?
Một cây Tử Yên Thảo ra giá đến mười vạn lượng bạc, đây là giá trên trời có biết không?
Không chỉ có Đương Đương công chúa kinh ngạc, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy ngồi ở ghế thường.
“Nàng ta làm sao thế, sao lại hào phóng như vậy?”
“Ai biết được, nếu không phải trong nhà có nhiều tiền quá thì là đầu óc có vấn đề. Một cây Tử Yên Thảo ra giá mười vạn lượng bạc, chậc chậc chậc, không biết có thể luyện ra được Tẩy Tủy Đan hay không. Cho dù là Tẩy Tủy Đan cũng không tới mười vạn lượng bạc”.
“Còn không phải sao, bỏ đi, cây Tử Yên Thảo này quá mắc, ta không có tiền để phung phí như thế”.
Dạ Mặc Uyên uống trà một cách ưu nhã, sắc mặt không vui không buồn, không nhìn rõ là biểu cảm gì.
Thanh Phong thì nhắc nhở: “Vương phi, chúng ta nâng giá không cần một lần nâng nhiều như vậy”.
“Nghìn vàng khó mua được sự vui vẻ của ta”.
Cố Thanh Hy huýt sáo, liếc nhìn hai cha con Cố thừa tướng và mấy nhã gian ở trên lầu, khóe miệng hiện lên ý cười.
“…”
Thanh Phong biết điều im miệng lại.
Sắc mặt Cố Sơ Vân rất khó coi, ấm ức nói: “Cha…”
Sắc mặt của Cố thừa tướng càng khó coi hơn.
Ông ta sao lại không muốn đấu giá Tử Yên Thảo, nhưng mười vạn lượng bạc có thể mua được một viên Tẩy Tủy Đan, thế này đúng là không có lợi.
Ông ta thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, thứ tốt vẫn còn ở phía sau, lát nữa con có thứ gì ưng ý, cha sẽ đấu giá cho con”.
Tuy Cố Sơ Vân không vui, nhưng cũng không tiện nói thêm nữa. Dù sao nàng ta không có nhiều tiền dành dụm, muốn đấu giá cái gì vẫn phải để cha đấu giá cho nàng ta.
Trạch Vương giơ bảng, vẫn muốn nâng giá, người hầu ở bên cạnh vội nói: “Vương gia, mười vạn lượng bạc quá đắt. Thời gian trước ở đại hội đấu văn, chúng ta đã thua Dạ Vương phi quá nhiều tiền, bây giờ vẫn còn đang nợ tiền. Hay là chúng ta đừng lấy Tử Yên Thảo nữa, đan dược để nâng tu vi chắc chắn phía sau vẫn còn”.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này, Trạch Vương lại tức giận không thôi.
Phủ Trạch Vương đã thua rồi.
Mấy căn biệt viện cũng thua rồi, bây giờ hắn ta còn không có chỗ để ở, phải nhờ mẫu phi đổi châu báu, miễn cưỡng mua được một căn nhà nhỏ ở tạm.
Hơn nữa, lúc đó đã thua số bạc lớn, hắn ta còn mượn người khác rất nhiều, đến nay vẫn còn nợ.
Trạch Vương nhìn Cố Thanh Hy đang tươi cười và Dạ Mặc Uyên không vui không buồn, cắn răng, đặt bảng xuống.
Bỏ đi.
Cho dù mua Tử Yên Thảo cũng chưa chắc có thể luyện được Tẩy Tủy Đan, vẫn nên đợi tiếp xem.
Hai người họ có thể nhẫn nhịn, Đương Đương công chúa lại không nhịn được, nàng ta tiếp tục ra giá: “Mười vạn một nghìn lượng bạc”.
“Mười lăm vạn lượng”, Cố Thanh Hy nói.
“Mười lăm vạn một nghìn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận.
Tiểu Lục vội vàng khuyên: “Công chúa, mười lăm vạn một nghìn lượng bạc quá đắt, không có lợi”.
“Không được, bản công chúa không thể để nàng ta đạt mục đích, nàng ta muốn gì, bản công chúa phải cướp cái đó”.
“Hai mươi vạn lượng”.
“Phụt…”
Đương Đương công chúa suýt chút nữa phun ra máu.
Một cây Tử Yên Thảo ra giá hai mươi vạn lượng, nàng chắc chắn là cố ý đấu với nàng ta.
Đây không phải là vấn đề tiền nữa, mà là vấn đề thể diện.
Dù Tiểu Lục có ngăn cản thế nào, Đương Đương công chúa vẫn cắn răng: “Hai mươi vạn một lượng bạc”.
“Ba mươi vạn lượng bạc”, Cố Thanh Hy nói một cách lạnh lùng, dường như với nàng mà nói, ba mươi vạn lượng bạc không là gì cả.
“Cố Thanh Hy, con ả đê tiện này”, Đương Đương công chúa vén tay áo lên, chỉ muốn lập tức xông lên bóp chết nàng.
Tiểu Lục ôm chân nàng ta, vội nói: “Công chúa bình tĩnh, chiến thần còn ở bên cạnh nàng ta, nếu bây giờ người xông qua đó, chắc chắn sẽ bị chiến thần trách mắng lần nữa”.
“Nhưng mà…”
“Công chúa, buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, thứ tốt vẫn còn rất nhiều, chúng ta không cần phải so đo với nàng ta một cây Tử Yên Thảo, lát nữa nàng ta nhắm trúng cái gì, chúng ta cướp về lại là được rồi”.
Đương Đương công chúa phất tay áo ngồi xuống, tức đến mức không ngừng quạt tay áo.
Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta lại nhìn thấy Cố Thanh Hy đắc ý nháy mắt với bọn họ.
Trong lòng nàng ta đánh bộp.
Tiêu rồi, quên thả rèm của nhã gian xuống rồi, ghế thường có thể nhìn thấy mọi thứ trong nhã gian.
Quả nhiên Đương Đương công chúa lại nóng giận, nếu không phải nàng ta ôm chặt lấy chân công chúa, e rằng Đương Đương công chúa lại xông ra đó.
Buổi đấu giá vô cùng im lặng, mọi người đều dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn Cố Thanh Hy.
Người chủ trì buổi đấu giá Tiểu Lộ thì vui vẻ vô cùng, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy ban đầu có chút dò xét, sau đó là nhiều thêm mấy phần ấm áp.
“Còn có ai đấu giá nữa không? Nếu không có, cây Tử Yên Thảo này sẽ do vị khách quý số hai mươi tám đấu giá được”.
“Ba mươi vạn lượng bạc, ai đấu giá người đó là kẻ ngốc, mau lên đi”, không biết ai ở ghế thường hô to, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.
Người chủ trì Tiểu Lộ cười nói: “Ba mươi vạn lượng lần thứ nhất, ba mươi vạn lượng lần thứ hai, ba mươi vạn lượng lần thứ ba, chốt, chúc mừng vị khách số hai mươi tám nhận được Tử Yên Thảo”.
Tiếng trống vang lên, báo hiệu một món đã hoàn thành đấu giá.
Sắc mặt cha con Cố thừa tướng khó coi.
Sắc mặt Trạch Vương khó coi.
Sắc mặt Đương Đương công chúa khó coi.
Sắc mặt Thanh Phong cũng khó coi.
Chỉ có trên mặt Cố Thanh Hy là hiện lên ý cười.
“Vật đấu giá thứ hai là Ôn Nguyên Châu, công hiệu của Ôn Nguyên Châu chắc hẳn không cần ta nói nhiều nữa nhỉ, giá khởi điểm ba trăm vạn lượng bạc”.