Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Người đọc sách thì rục rịch manh động, sức hấp dẫn của kinh thi đối với họ quá lớn, nó là căn cứ quan trọng đã chứng kiến sự phát triển của lịch sử, đồng thời cũng là báu vật mà người xưa để lại.

Nếu có thể sở hữu kinh thi liền có thể biết được lịch sử thực sự của quá khứ, và cũng có thể biết những sáng tạo của người xưa.

Một số người đặt ra nghi vấn: "Kinh thi đã thất truyền hơn hai nghìn năm, các người lại tìm được nó ở đâu? Kinh thi này có phải là hàng thật không?”

“Phòng đấu giá Phong Tương lấy lòng tín nghĩa và danh dự để bảo đảm, kinh thi thơ tụng Phong Nhã quả thực đã được lưu truyền hơn hai nghìn năm trước, chúng ta cũng là vô tình mới tìm được, nó không chỉ là bản gốc mà còn có nội dung được các thế hệ sau phiên dịch qua”.

“Cái gì.. vậy mà còn có bản gốc?”

“Đúng vậy, những văn bản cổ đó đã thất truyền nhiều năm, lại được các thế hệ sau dịch lại, đối với những người đọc sách trong thiên hạ, đặc biệt là nhà Nho mà nói nó bao hàm ý nghĩa hết sức quan trọng”.

Trời ạ…

Nếu đúng như vậy, sau khi giành được kinh thi, há không phải là sẽ biết được văn tự cổ đại sao?

Đây chắc chắn là một sự kiện chấn động thiên hạ mà.

Đám đông chộn rộn muốn hành động ngay lập tức.

Cố Thanh Hy thì thờ ơ, dáng vẻ không màng tới.

Kinh thi gì đó? Thời gian đọc sách trước kia học thuộc lòng còn chưa đủ nhiều sao?

Về phần văn tự cổ đại?

Thật trùng hợp, nàng không chỉ có thể đọc hiểu mà còn biết viết chữ nữa.

Kinh thi không có ích lợi gì đối với nàng.

Đương Đương công chúa cũng không ngờ rằng vật đấu giá tiếp theo sẽ là kinh thi.

Tuy rằng kinh thi quan trọng nhưng nàng ta không ham thích đọc sách, có được kinh thi cũng vô dụng.

Cố Sơ Vân ngược lại hứng thú bừng bừng.

Thượng Quan phu tử bụng đầy kinh thơ cũng vô cùng quan tâm tới văn học cổ đại.

Nếu có thể dâng tặng kinh thi cho Thượng Quan phu tử có lẽ có thể khiến hắn vui vẻ.

Dạ Mặc Uyên cũng chẳng mảy may để tâm tới.

Ánh mắt Thượng Quan Sở phức tạp khó hiểu, nhìn không ra cách suy nghĩ.

Đôi mắt của người phục vụ Dịch Thần Phi sáng rực: “Dịch tiên sinh, nhà Nho nhiều năm nay vẫn luôn sưu tầm kinh thi, chỉ là khổ nỗi vẫn không có cách nào thu thập đủ, hôm nay kinh thi ở ngay trước mắt, hay là chúng ta…”

Dịch Thần Phi mỉm cười nho nhã, nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt đầy tự tin: “Không cần đấu giá, chỉ cần là thứ chúng ta muốn, ắt sẽ có người tặng bản kinh thi hoàn chỉnh cho chúng ta, tại sao phải mất tiền oan”.

“A…”

Ai sẽ hào phóng như vậy tặng lại cho bọn họ bản kinh thi hoàn chỉnh?

Còn có… không lẽ Dịch tiên sinh biết người sẽ giành được vật phẩm sao?

Chẳng lẽ Dịch tiên sinh biết Cố cô nương sẽ tiếp tục đấu giá, do đó lại thay nàng ta trả tiền?

Điều này có khác biệt gì so với việc bản thân tự đấu giá lấy?

“Toàn tập kinh thi Tụng Phong Nhã, giá khởi điểm là 300 vạn lượng”.

Lại là 300 vạn lượng….

Lần này sẽ lại không đẩy lên tới cái giá trên trời nữa chứ?

“400 vạn lượng”.

“500 vạn lượng”.

“550 vạn lượng”.

“620 vạn lượng”.

“700 vạn lượng”.

“710 vạn lượng”.

Trong chớp mắt, kinh thi đã có giá hơn 700 vạn lượng.

Đương Dương công chúa buồn bực.

Sao vài tập thơ rách nát lại đắt như vậy.

Nàng ta tuy là công chúa được cưng chiều nhất hiện nay nhưng nhất thời kêu nàng ta lấy ra nhiều tiền như vậy nàng ta cũng không lấy ra được, tiền của những người này đều là củ cải trắng sao? Từng người từng kẻ đều ra tay vô cùng xa hoa.

Lại nhìn tới Cố Thanh Hy từ đầu đến cuối chỉ ung dung ngồi đó uống trà, không mở miệng trả giá.

Đương Đương công chúa hơi giật mình.

Không lẽ nàng ta cũng không để mắt tới kinh thi này?

Không nhìn trúng cũng tốt, cũng đỡ cho nàng ta phải ra giá.

Cố Sơ Vân hét: “750 vạn lượng”.

Đôi mày Cố thừa tướng vặn chặt vào nhau: “Con gái à, kinh thi tuy rằng quan trọng nhưng đối với chúng ta cũng không có tác dụng gì, 750 vạn lượng không phải là con số nhỏ đâu”.

“Cha, kinh thi có Tụng Phong Nhã, mỗi bản lại có 196 bài, chúng ta có thể tách rời chúng bán riêng, giá chưa chắc đã thấp hơn 750 vạn lượng, hơn nữa còn có thể tặng vài cuốn cho học viện hoàng gia. Chắc hẳn cha cũng biết địa vị của học viện hoàng gia, nếu có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với họ, đối với chúng ta chỉ có lợi mà không có hại”.

Cố thừa tướng nghe vậy có chút lưỡng lự.

Tuy nói là vậy nhưng 750 vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ.

“770 vạn lượng”.

“780 vạn lượng”, Cố Sơ Vân đáp.

“800 vạn lượng”.

“810 vạn lượng”, Cố Sơ Vân lại tăng giá.

Ánh mắt lười nhác của Cố Thanh Hy nhen nhóm vài phần hứng thú.

Cố Sơ Vân dường như rất quan tâm tới kinh thi này?

Chẳng lẽ là muốn đấu giá để nịnh nọt Thượng Quan phu tử?

Nhớ tới hôn ước giữa nàng ta cùng Tiêu Vũ Hiên, Cố Thanh Hy không kìm được cười chế nhạo một tiếng.

Nếu nàng ta đã muốn giành được như vậy, nàng không bằng giúp nàng ta toại nguyện.

“1000 vạn lượng”, Cố Thanh Hy giơ bảng.

Cố Sơ Vân nghiến hàm răng ngà.

Chuyện gì xảy ra với Cố Thanh Hy vậy?

Nàng ta muốn kinh thi làm gì?

Cố ý đối đầu với nàng ta sao?

“1050 vạn lượng”.

“1300 vạn lượng”.

“1400 vạn lượng”.

Khoảnh khắc Cố Sơ Vân hét lên con số 1400 vạn lượng, cả người nàng ta khẽ run lên.

Cố thừa tướng sốt ruột tới mức muốn vò đầu bứt tai, ông ta vội ngăn cản: “Không thể nâng giá nữa, kinh thi này kém xa Ôn Nguyên Châu, con gái à, ván này chúng ta không đấu giá nữa”.

Ngay đến Ôn Nguyên Châu ông ta cũng không nỡ tăng giá, vài cuốn kinh thi thì có gì đáng giá cơ chứ”.

“Cha, giá trị của kinh thi so với Ôn Nguyên Châu còn cao hơn nhiều, nó…”

“Được rồi, ta đều đã một bó tuổi rồi, kiếm được thêm nhiều tiền có thể giúp ta thọ thêm được vài năm không? Còn không thực tế bằng Ôn Nguyên Châu đâu”.

Cố Thanh Hy cười gằn, cũng không ra giá nữa mà giả vờ than thở: “1550 vạn lượng, ài, chỉ trách ta vừa rồi đấu giá cuốn bách khoa quá đắt để giờ trong túi không còn mấy lượng bạc nữa rồi”.

Nàng không nói lời này còn tốt, lời này vừa thốt lên, Cố Sơ Vân vốn muốn bỏ cuộc lại dõi ánh mắt tha thiết về phía Thượng Quan Sở, cắn răng nghiến lợi hét lên: "1600 vạn lượng”.

"1700 vạn lượng”.

"1800 vạn lượng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui