Tốc độ lật mặt của Tiểu Lộ còn nhanh hơn giở sách, vừa rồi còn là dáng vẻ máu lạnh kiêu căng, chớp mặt lại trở vể khuôn mặt đầy ý cười, đôi mắt cười kia gần như có thể khiến người ta chết chìm trong ngọt ngào.
“Bây giờ chúng ta chuyển sang vật đấu giá tiếp theo là một đan dược nhị phẩm- đan Trú Nhan, như mọi người đã biết, bất luận là nam nữ già trẻ chỉ cần sử dụng đan Trú Nhan, không chỉ trẻ hơn ít nhất mười lăm tuổi trở mà còn có thể gia tăng tuổi thọ của họ lên hơn mười năm, đan Trú Nhan tam phẩm, đừng nói Dạ quốc, cho dù là phóng mắt toàn thiên hạ cũng là một viên đan dược khó kiếm. Bởi nó yêu cầu ít nhất là luyện đan sư tam phẩm đỉnh phong mới có thể luyện chế ra thành phẩm, và tỷ lệ thành công cũng cực kỳ thấp”.
Đan Trú Nhan vừa lộ diện, buổi đấu giá càng thêm sôi nổi, hầu như tất cả mọi người đều biết về hiệu quả của đan Trú Nhan, căn bản không cần Tiểu Lộ phải nói thêm.
Cố Thanh Hy lại nhàn nhã uể oải.
Nàng không hề biết rõ đan Trú Nhan này có huyền diệu như lời Tiểu Lộ nói hay không nhưng tính mạng của bản thân chỉ có thể nằm chắc trong tay nàng, tuyệt đối không gửi gắm lên một viên đan dược.
Cố Thanh Hy không quan tâm nhưng những người khác lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Đặc biệt là người lớn tuổi cùng phụ nữ yêu thích làm đẹp.
Ngay cả Dạ Mặc Uyên cũng thích thú.
Hô hấp của Cố Sơ Vân cũng nhanh hơn vài nhịp.
Nếu nàng ta có thể giành được đan Trú Nhan, có phải là sẽ có cơ hội đạt được sự đối xử khác biệt từ Thượng Quan Sở không?
Đôi mắt long lanh diễm tình mang theo một tia ghen tị không dễ gì phát hiện ra của nàng ta thoáng quét về phía Cố Thanh Hy.
Trước đây nàng ta là mỹ nhân đứng đầu Dạ quốc, sau khi dung mạo chân chính của Cố Thanh Hy được hé mở, toàn bộ hào quang của nàng ta đều bị Cố Thanh Hy cướp đoạt mất, hiện tại người dân ở thành Đế Đô đều bàn tán nàng ta là trà xanh, đóng vai trò như một lớp nền cho đóa hóa tươi đẹp là Cố Thanh Hy.
Vì nhiều lý do khác nhau nàng ta càng muốn giành được đan Trú Nhan.
Tiểu Lộ cười nói tiếp: “Về phần đan Trú Nhan là do vị luyện đan sư nào chế thành tạm thời không thể tiết lộ, bây giờ, giá khởi điểm là 500 vạn lượng”.
“550 vạn lượng”.
“600 vạn lượng”.
“680 vạn lượng”.
“780 vạn lượng”.
"……"
Chỉ trong nháy mắt giá cả đã được đẩy lên tận trời- 1500 vạn lượng! Hơn nữa người tăng giá đa phần đều là người lớn tuổi cùng các phu nhân.
Cố Thanh Hy tặc lưỡi.
Nàng hiểu một vài kỹ thuật luyện đan, chỉ là không biết liệu thuật luyện đan nơi này có giống với những gì nàng đã học trước đây hay không.
Nếu nàng cũng có thể luyện chế ra vài viên đan dược tốt rồi đem tới phòng đấu giá, há không phải là kiếm được bộn tiền sao?
Xem ra không chỉ để mở võ mạch, vì kiếm tiền, nàng cũng nên nỗ lực học tập thuật luyện đan thôi.
“20 triệu lượng”.
“23 triệu lượng”.
“25 triệu lượng”.
Cố Sơ Vân giơ biển: “26 triệu lượng”.
Nhịp tim của Cố thừa tướng cũng đập nhanh hơn.
Ông ta tưởng rằng Cố Sơ Vân một lòng đấu giá đan Trú Nhan vì muốn kéo dài tuổi thọ cho mình.
Cố thừa tướng run cầm cập: "Vân Nhi, 26 triệu lượng quá đắt, e rằng chúng ta…”
“Cha, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, người chỉ cần ngồi đó chờ là được”.
"Nghĩ cách?”
Nhiều tiền như vậy phải nghĩ cách thế nào?
Không lẽ Vân Nhi cũng có rất nhiều tiền riêng?
Nghĩ tới việc từng đứa con gái của mình đều có nhiều tiền như vậy, ông ta đường đường là thừa tướng nhất phẩm đương triều lại không có bao nhiêu lượng bạc, Cố thừa tướng càng ấm ức.
“29 triệu lượng”.
Cố Sơ Vân: “30 triệu lượng”.
“33 triệu lượng”.
“34 triệu lượng”.
“38 triệu lượng”.
“40 triệu lượng”.
Hiện trường có không ít người liên tục tăng giá, bất kể người đó là ai, Cố Sơ Vân đều sẽ tiếp tục nâng giá tới cùng.
Cố Thanh Hy ngược lại có chút bất ngờ.
Cố Sơ Vân lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đương Đương công chúa ngu xuẩn, nhưng nàng ta thì không, trong tình huống không có đủ bạc, nàng ta chắc chắn sẽ không dám thét giá.
Xem ra vừa rồi nàng ta chỉ giả vờ không có tiền, chứ không phải thực sự nghèo khó đến vậy.
Khi Cố Thanh Hy đang suy nghĩ về việc có nên lừa gạt nàng ta hay không thì Dạ Mặc Uyên ngồi bên cạnh nàng bỗng nhiên giơ bảng: “80 triệu lượng”.
“Trời…”
Khắp nơi vang lên tiếng hít ngược khí lạnh này.
80 triệu lượng…
Cái giá này có phải quá cao rồi không.
Cố Sơ Vân đang hăng hái cũng phải khựng lại, nàng ta chưa từng nghĩ tới Dạ Mặc Uyên- người cả đêm vẫn giữ im lặng không nói một lời lại sẽ đột ngột ra giá cao ngất trời.
80 triệu lượng…
Kêu nàng ta phải cạnh tranh thế nào?
Cố Thanh Hy thấp giọng oán trách: “Là 80 triệu lượng đó, ngươi có phải kẻ ngốc không, đan Trú Nhan này có hiệu quả hay không còn chưa biết, cho dù thực sự có hiệu quả, nhiều nhất cũng chỉ giúp người ta mặt mày rạng rỡ hồng hào mà thôi”.
“Nghìn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”, khóe miệng Dạ Mặc Uyên khẽ nhếch nét cười, bắt chước giọng điệu của nàng.
Cố Thanh Hy: “...”
Ngày nay có thật nhiều đứa ngốc mà.
“Phu quân của quý khách số 28 ra giá 80 triệu lượng, còn có ai đưa ra mức giá cao hơn không, nếu không còn, vậy đan Trú Nhan liền thuộc về quý khách số 28 rồi”.
Trái tim Trạch vương ngột ngạt một ngọn lửa.
Hắn không muốn hình tượng bản thân trong lòng Cố Thanh Hy yếu kém hơn Dạ Mặc Uyên.
Với suy nghĩ này trong đầu, hắn run rẩy giơ lên tấm bảng: “82 triệu lượng”.
Dạ Mặc Uyên thích thú nhìn về phương hướng của Trạch Vương, lạnh nhạt nói: “100 triệu lượng”.
“Trời…”
Lại thêm một trăm triệu lượng nữa?
Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao nhiều vật đấu giá đều được bán với giá cao ngất ngưởng hàng trăm triệu lượng, cho dù là phòng đấu giá Phong Tương cũng rất hiếm khi đưa ra con số trên trời này.
Làm thế nào mà phu quân của số 28 có nhiều tiền như vậy?
Vừa tồi thanh toán nhiều tiền như vậy còn có thể lấy ra 100 triệu.
Tiền của bọn họ dường như đã có thể sánh ngang với ngân khố quốc gia.
Trên lầu trong phòng riêng số 7, người hầu của Dịch Thần Phi thận trọng dò hỏi: “Diệp tiên sinh, chúng ta có cần phải đấu giá đan Trú Nhan này tặng cho Cố tiểu thư không?”
“Không cần, nhường cho Dạ Mặc Uyên đi”.
Nhường cho Dạ Mặc Uyên?
Không phải Diệp tiên sinh cưng chiều Cố cô nương nhất sao?
Phụ nữ trong thiên hạ có ai không yêu thích đan Trú Nhan, Dịch tiên sinh lần này từ bỏ ngược lại không giống tính cách của hắn.
Dịch Thần Phi ôn tồn lễ độ, khuôn mặt đẹp không tì vết hết lần này tới lượt khác quét về phía Cố Thanh Hy, vì nàng vui vẻ mà hân hoan, vì nàng lo lắng mà âu sầu.