Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Dạ Mặc Uyên cười lạnh, muốn so tài lực à?

“Hai mươi lăm ngàn vạn lượng”.

Ầm…

Trong phòng đấu giá, có không ít người bị dọa suýt ngất.

Hai mươi lăm ngàn vạn lượng đấy….

Chẳng lẽ lỗ tai bọn họ có vấn đề thật à?

Rốt cuộc tấm bản đồ này là thứ gì mà đáng để bỏ ra một cái giá cao như vậy?

Cố Thanh Hy nhìn về phía gian phòng số 7 trên lầu, liên tục mím môi, ra hiệu cho Dịch Thần Phi đừng tăng giá nữa.

Tay của tên tùy tùng đang bưng trà cho Dịch Thần Phi đã run lẩy bẩy từ nãy giờ.

“Dịch tiên sinh, Cố cô nương ra hiệu cho chúng ta ngừng đấu giá, hay là, chúng ta cứ làm theo lời nàng đi!”

“Ba mươi ngàn vạn lượng”, Dịch Thần Phi hô.

Cố Thanh Hy đã muốn đi chết luôn rồi!

Ba mươi ngàn vạn đấy, cho nàng tiền mặt là được rồi.

Tiểu Lộ kích động nói: “Một tấm bản đồ lại có thể kêu giá lên đến ba mươi ngàn vạn lượng, thật sự khó mà tưởng tượng nổi. Tấm bản đồ này có thể tìm được vị chủ nhân biết thưởng thức như thế, nếu nó có linh, chắc nó sẽ cảm thấy rất vui mừng!”

Thanh Phong nghi ngờ nói: “Chủ tử, tấm bản đồ này có điều gì kỳ quái à? Để thuộc hạ cho người chuẩn bị thêm một ít ngân lượng nữa nhé!”

“Ba mươi lăm ngàn vạn lượng”.

Dạ Mặc Uyên không đáp lời Thanh Phong mà tiếp tục kêu giá.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía gian phòng số 7 với ánh mắt phấn khích, bọn họ muốn biết vị khách ở đó có kêu giá tiếp hay không.

Lúc này, vị khách phòng số 7 chợt nở một nụ cười lịch thiệp, giọng hắn ta êm dịu như tắm trong gió xuân: “Nếu khách quý số 29 đã yêu thích tấm bản đồ này như vậy, thôi thì ta không đoạt đồ mà người khác thích”.

Khách quý số 7 ý muốn… từ bỏ?

Cũng đúng, một tấm bản đồ mà lại kêu giá đến ba mươi lăm ngàn vạn lượng, có ngu mới tăng giá tiếp đấy.

Tuy Dạ Mặc Uyên giành được tấm bản đồ kia, nhưng hắn cũng không cảm thấy vui.

Thứ nhất là vì Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi có mối quan hệ mập mờ.

Mặt khác là vì hắn thắng, nhưng lại bị Dịch Thần Phi bẫy, từ thời điểm kêu giá hai mươi ngàn vạn lượng, tên kia đã chuẩn bị bỏ cuộc nửa đường rồi, nhưng vẫn cố kêu lên thêm năm ngàn vạn nữa, mục đích là khiến hắn tốn 10 ngàn vạn vô ích.

“Ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần một, ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần hai, ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần ba, chúc mừng khách quý số 29 đã giành được tấm bản đồ da dê cổ này”.

Lúc giao tiền, Thanh Phong có một vạn lần không nỡ.

Ba mươi lăm ngàn vạn lượng, vừa nãy thêm mười ngàn vạn lượng nữa, chủ tử và vương phi chỉ đi xem một buổi đấu giá mà cái giá bỏ ra cũng quá cao đi.

Quan trọng hơn nữa chính là… hắn ta thật sự không nhìn ra tấm bản đồ này có gì đặc biệt.

Hai mắt Cố Thanh Hy tỏa sáng, phấn khích nói: “Phu quân, vừa nãy chàng đã tặng ta một viên đan Trú Nhan rồi, hay là… giờ chàng tặng ta tấm bản đồ này luôn đi”.

“Nàng đã có một tấm da dê cổ làm gối đầu rồi, vừa hay ta thiếu một cái, hôm nay hai ta mỗi người một cái, cũng khéo thật!”

“…”

Hắn muốn dùng bản đồ làm gối đầu cơ đấy? Khi dễ nàng không có văn hóa à?

Cố Thanh Hy nở một nụ cười ngọt ngào: “Hay là, ta trả lại đan Trú Nhan cho chàng, chàng cho ta tấm bản đồ này nhé, sao nào?”

“Không được, vi phu tuổi còn trẻ, cần gì đan Trú Nhan, thứ đó vẫn nên để phu nhân dùng thì hơn”.

“…”

Cố Thanh Hy nhíu mày, vắt hết óc nghĩ nên làm thế nào để lấy được tấm bản đồ kia từ trong tay Dạ Mặc Uyên.

Giọng của người chủ trì Tiểu Lộ lại lần nữa vang lên.

“Vật đấu giá tiếp theo chính là vật áp trục của buổi đấu giá lần này. Nó là một tấm bản đồ nguyên vẹn, có tên là Thanh Long Châu địa đồ”.

Ầm…

Buổi đấu giá lập tức bùng nổ…

“Cô nói gì chứ? Thanh Long Châu địa đồ ư? Có phải là bản đồ tìm kiếm Long Châu màu xanh không?”

“Vâng, chắc hẳn mọi người đều biết Long Châu có ý nghĩa như thế nào. Trên thế gian có bảy viên Long Châu, theo thứ tự là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím. Muốn tìm được Long Châu thì bắt buộc phải có bản đồ”.

“Trời ạ, là Long Châu trong truyền thuyết sao? Mau lên, ngươi lập tức đi gom tiền, dù có bán toàn bộ gia sản cũng phải gom được đủ bạc cho ta”.

“Cha à, nhà cửa muốn bán cũng không bán được ngày một ngày hai đâu”.

“Vậy thì đem nhà cửa đi cầm cố, mang tiền đến đây”.

“Phúc thúc, ngươi lập tức quay về tìm phu nhân, bảo nàng ấy bất kể thế nào cũng phải gom hết tất vả bạc trong nhà đến cho ta, à, bảo phu nhân và các thiếu gia, tiểu thư đi vay tiền, mượn được bao nhiêu thì mượn, lần này dù có cược cả cái mạng, ta cũng phải lấy bằng được Thanh Long Châu địa đồ”.

“…”

Gần như tất cả những vị khách có mặt tại buổi đấu giá đều bảo hạ nhân quay về gom tiền.

Tuy không có ý định tham gia đấu giá tiếp, nhưng Cố thừa tướng cũng vì thế mà động lòng, liền bảo Cố Sơ Vân nhanh chóng về nhà, dù bán phủ Thừa Tướng thì cũng phải gom đủ bạc đến.

Buổi đấu giá vốn đang đông đúc bỗng chốc trở nên vắng vẻ hơn.

Hai mắt Dạ Mặc Uyên lóe sáng, đôi mắt vẫn luôn thờ ơ với mọi thứ giờ nhìn chòng chọc vào sân khấu.

Thanh Phong ngày càng có xu hướng sụp đổ, nhưng hắn ta vẫn cố thẳng lưng, cẩn thận chờ đợi.

Gian phòng của Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi cũng lộ rõ sự nặng nề.

Cố Thanh Hy đã hiểu.

Dịch Thần Phi, Thượng Quan Sở, thậm chí là Dạ Mặc Uyên, tất cả bọn họ đến đây đều là vì Thanh Long Châu địa đồ.

Dù nàng không lôi kéo thì Dạ Mặc Uyên cũng sẽ cho người thay hắn đến đây để đấu giá tấm bản đồ kia.

Long Châu?

Trong truyền thuyết, ai có được Long Châu tất có được thiên hạ, thậm chí có thể trường sinh bất tử?

Ồ…

Lời đồn hư vô mờ mịt vậy mà đám người này cũng tin, đúng là ngu xuẩn.

“Thanh Long Châu địa đồ có giá khởi điểm là 80 triệu lượng”.

“85 triệu lượng”.

“90 triệu lượng”.

“100 triệu”.

“110 triệu”.

“130 triệu”.

“150 triệu”.

“200 triệu”.

Ôi chao…

Cố thừa tướng nhìn người này, rồi lại nhìn người kia.

Còn chưa được bao lâu đâu, vậy mà đã kêu lên hai trăm triệu rồi à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui