Ông ta nghi ngờ những người này đều đang ra giá lung tung.
Hai trăm triệu lượng là bao nhiêu tiền, bọn họ có hiểu không vậy, dù là quốc khố muốn lấy ra số tiền đó cũng cực kỳ khó khăn.
“Hai trăm hai mươi triệu”.
“Hai trăm ba mươi triệu”.
“Hai trăm năm mươi triệu”.
Cả người Cố Thừa Tướng nóng lên, ông ta không nhịn được muốn cầm lấy ghế đập ngất mấy người tăng giá kia.
Dù bán hết người của phủ Thừa Tướng cũng không gom đủ hai trăm năm mươi triệu lượng.
Rốt cuộc những người này lấy đâu ra tiền mà ai cũng ra giá cao thế.
Cố Thanh Hy không ngờ rằng tình cảnh lại náo nhiệt như thế.
Xem ra ở thế giới này, Long Châu vẫn rất có sức ảnh hưởng.
“Ba trăm triệu lượng”.
Trong đám người có người run rẩy hô lên.
Sau khi giá cả tăng lên ba trăm triệu, không ít người đã không chịu được nữa, dù có muốn lấy được bản đồ Thanh Châu cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhìn thấy người ra giá ít lại, Dịch Thần Phi mới cất lời: “Năm trăm triệu lượng”.
Shhh…
…
Năm trăm triệu lượng.
Nhiều quá…
Rốt cuộc là ai đang ở nhã gian số bảy?
Sao lại vung tay hào phóng thế?
“Năm trăm năm mươi triệu lượng”, Thượng Quan Sở đuổi sát theo sau.
Phần đấu giá khi nãy chỉ là màn dạo đầu, những người ra giá bây giờ mới thật sự là nhân vật chính.
Cố Thanh Hy biết, Dịch Thần Phi, Thượng Quan Sở và Dạ Mặc Uyên bắt đầu đấu giá rồi, chỉ không biết trong ba nhân vật lớn này, ai sẽ là người chiến thắng.
“Sáu trăm triệu”.
“Sáu trăm năm mươi triệu”.
“Bảy trăm triệu”.
Shhh…
Ngoài Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở, những người khác đều không dám đấu giá nữa.
Bọn họ muốn có được Thanh Châu đến mấy cũng không có nhiều ngân lượng như thế.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên.
Tên này từ đầu đến cuối chỉ theo dõi chứ không đấu giá, chẳng lẽ hắn muốn đợi Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở đấu với nhau xong rồi mới ra giá?
Bảy trăm triệu lượng không phải con số nhỏ.
Có thể nói là toàn bộ ngân lượng của quốc khố rồi.
Dịch Thần Phi là nhân vât lớn của Hoa Quốc, cũng là Tam tiên sinh của Nho gia, còn có rất nhiều thân phận không rõ, hắn ta có tiền cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Thượng Quan Sở có cái gì, hắn ta lấy đâu ra nhiều bạc như thế?
Cũng có thể nói là, sau lưng hắn ta có bao nhiêu thân phận.
“Bảy trăm triệu năm mươi triệu”, Dịch Thần Phi nói.
Thượng Quan Sở chần chừ một lúc mãi không ra giá.
Mọi người không khỏi hiểu ra, e rằng khách quý trong nhã gian kia không ra giá cao hơn được nữa, chịu thua rồi.
Dù cho Hoàng Đế đến đây cũng chưa chắc có thể lấy ra bảy trăm triệu năm mươi triệu lượng bạc.
Không lâu sau đó, nhã gian bên cạnh Thượng Quan Sở có tiếng nói cất lên: “Tám trăm triệu lượng”.
Shhh…
Trong nhã gian số ba có nhân vật lớn nào mà có thể ra giá tận tám trăm triệu lượng bạc.
Ngón tay đang gõ lên bàn của Dịch Thần Phi khựng lại, trên người hắn ta thoáng hiện lên sát khí.
Thiên Phần Tộc…
Không ngờ lại là bọn họ.
Ha…
“Tám trăm năm mươi triệu”. . Truyện Võng Du
“Chín trăm triệu”.
“Chín trăm năm mươi triệu”.
Nhã gian số ba im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Một tỷ”.
“Một tỷ một trăm triệu”.
Giọng điệu bình thản, không có chút ấp úng.
Một tỷ một trăm triệu…
Đây chắc chắn là cái giá cao nhất của phòng đấu giá Phong Tương từ trước đến nay.
Hơn nữa… Đây chỉ là bản đồ Thanh Châu, cũng không phải Long Châu màu xanh chân chính, nếu là Long Châu màu xanh, không biết sẽ tranh giành đến mức nào đây.
“Ầm…”
Người ở nhã gian số ba đập mạnh lên bàn một cái.
Người có võ công cao cường cũng có thể nghe thấy bên trong có giọng nói thấp thoáng truyền ra: “Cái gì… ngân lượng mang đến bị cướp rồi? Ai to gan đến mức dám cướp cả ngân lượng của Thiên Phần Tộc chúng ta vậy”.
“Hình như… Hình như là Tu La Môn”.
“Không ngờ lại là Tu La Môn, không phải đã phái người theo dõi Tu La Môn rồi à? Sao lại để bọn họ cướp được?”
“Tu La Môn liên thủ với Thiên Võng Các, thuộc hạ… thuộc hạ tính sai, cho nên mới…”
“Vậy bây giờ còn có thể điều động bao nhiêu bạc?”
“Không còn nữa, tối đa chỉ có thể điều động được một tỷ, nếu muốn điều động thêm, nhanh nhất cũng phải một ngày một đêm”.
“Vô liêm sỉ, lập tức điều động bạc, cho dù thế nào cũng phải lấy được Thanh Châu”.
“Vâng vâng vâng…”
Dịch Thần Phi nghe thấy, Dạ Mặc Uyên nghe thấy, Thượng Quan Sở cũng nghe thấy.
Thính lực của Cố Thanh Hy luôn rất tốt, dù không nghe rõ lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu được.
Thiên Võng Các?
Đó là tổ chức gì nữa vậy?
Sao nàng cảm thấy thế giới này có nhiều tổ chức quá.
Tiểu Lộ lắc eo cười nói: “Khách quý ở nhã gian số bảy ra giá một tỷ một trăm triệu, có ai muốn đấu giá nữa không?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lúc mọi người đều cho rằng bản đồ Thanh Châu đã thuộc về khách quý ở nhã gian số bảy, thì Dạ Mặc Uyên mới lạnh nhạt cất tiếng: “Một tỷ năm trăm triệu”.
Shhh…
Một tỷ năm trăm triệu…
Trời ạ…
Có nhiều quá không.
Trong đám người không biết có ai đột nhiên kinh ngạc hô to.
“Trời ạ, hình như… hình như người đó là chiến thần, ôi trời, đúng là chiến thần rồi, chẳng trách lại ra giá cao như thế”.
“Cái gì, hắn là chiến thần sao?”
Moi người vội vàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên đột nhiên ra tay với bọn họ.
Nếu người khác ra giá thế này, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng bất ngờ, nhưng người đó là chiến thần thì không có gì khó hiểu cả.
Dù sao chiến thần cũng là nhân vật quan trọng của Dạ Quốc, thực lực, tiền của, thế lực đều vượt xa Hoàng Thượng.
Người hầu của Dịch Thần Phi hỏi: “Dịch tiên sinh, chúng ta có tăng giá nữa không?”
Dịch Thần Phi im lặng, dường như đang tính toán giá cả.
Một lúc sau hắn ta mới giơ bảng lên: “Một tỷ bảy trăm triệu”.
Cái gì…
Rốt cuộc ai đang ở trong nhã gian số bảy vậy?
Ra giá cao hơn hẳn hai trăm triệu.